Nhìn đồng hồ trên tường đã hơn chín giờ mà cô con gái rượu vẫn chưa dậy, bà Huyện Xuân lo lắng:
- Hẹn với người ta mười giờ rưỡi, mà giờ này con Cẩm Hồng vẫn chưa thức thì làm sao đi cho kịp.
Cẩm Nhung, cô chị lớn bênh em:
- Hôm qua đi cả ngày, nó mệt nên cho nó ngủ thêm chút nữa. Mình đi xe hơi chớ xuồng ghe gì đâu mà má lo.
Bà Huyện vẫn không an:
- Đi xe nhưng đường xá gồ ghề, đâu có lẹ hơn đi ghe. Đây qua đó không khéo phải mất hơn hai giờ đồng hồ!
Cẩm Hồng đã dậy, từ trong phòng bước ra mà vẫn con ngáp dài:
- Đi qua dự tiệc chớ có phải đi hỏi vợ đâu mà má làm dữ quá trời!
Nhìn thấy bộ dạng con gái, bà Huyện Xuân la lớn lên:
- Sao chưa thay đồ mà còn ở đó con... con khỉ!
Bà tính mắng con, nhưng mấy khi bà nặng lời với cô con gái rượu mà cả ông bà đều cưng như cưng trứng này. Vả lại, hôm nay nhìn thấy con trong bộ đồ ngủ mỏng manh, khiêu gợi, tự dưng bà cũng xao xuyến... Bà chép miệng:
- Có con gái như miếng thịt mỡ như mày, nếu không gả chồng cho sớm thì chắc tao với ba mày mất ăn mất ngủ rồi mau già cho coi!
Cẩm Nhung cũng nói:
- Con gái út má như vậy mà lo gì không lấy được chồng mà má cứ quýnh cả lên! Việc gì má phải đưa Cẩm Hồng qua bên đó chào khách, phải để cho họ đến cầu cạnh mình chớ!
Bà Huyện Xuân nhẹ giọng:
- Bộ tao không bịết sao mà phải nhắc. Sở dĩ mình phải qua tận bên đó là vì bữa nay có mặt cả nhà của quan chủ tỉnh, trong đó có thằng con trai mới về nhậm chức. Không phải riêng má, mà còn hàng chục người khác cũng chực chờ dịp này. Lát nữa mày có đi theo thì sẽ thấy, bữa nay chẳng khác gì cuộc thi... hoa hậu cho coi!
Cẩm Nhung quay sang em gái:
- Vậy lát nữa mày bận bộ đồ của lão gì đó đi Tây về tặng hôm trước nhé, cho tụi nó lé mắt luôn! Mày bận đồ đó thì tao bảo đảm hoa khôi xứ Nam kỳ lục tỉnh này đều thua xa!
Cẩm Hồng không hứng thú lắm với bữa tiệc này, nhưng nghe chị nói cũng nheo mắt cười:
- Chơi thì chơi, sợ gì!
Ba mẹ con vừa ra tới cổng thì gặp ngay một chiếc xe trâu chở đầy lúa đang chạy ngược chiều với tốc độ kinh hoàng, cứ nhắm thẳng hướng xe của họ mà lao vào. Bà Huyện Xuân hốt hoảng la lớn:
- Coi chừng!!!
Tiếng la của bà chỉ đủ cho tài xế Ba Hỉ lách xe sang trái một chút, chưa thể né kịp đà lao tới như tên bắn của hai con trâu điên! Trên xe mọi người đều nhắm mắt lại... chờ chết! Nhưng vừa lúc đó thì nghe rầm một tiếng như trời long đất lở, ba người choàng mở mắt ra và... tưởng như mình đang mơ, chiếc xe trâu lật nằm chổng gọng ở dưới ruộng phía tay phải, phía trước xe hơi chở họ có một người đang đứng dang rộng tay như che đỡ khiến, hai con trâu điên không đụng được vào xe!
Có gần chục người gần đó bu lại, ai cũng hết vía:
- Trời ơi, không thể tưởng tượng nổi! Chiếc xe trâu của Bảy Hổ lao như tên bắn, hất người đánh xe té cách mấy chục thước và cứ tưởng là lao thẳng vào xe hơi của bà Huyện, nào ngờ...
Họ nhìn người đàn ông có tuổi đang còn đứng dang tay như nhìn một vị thiên thần. Có người thốt lên:
- Chẳng hiểu ông ấy từ đâu xẹt ra, chận ngay đầu hai con trâu nổi điên như người tự sát! Vậy mà không ngờ hai con trâu vừa nhìn thấy ông ta thì đã lách sang bên kia và sẵn đà lao thẳng xuống ruộng luôn!
Lúc này bà Huyện Xuân mới kịp hoàn hồn, bà ló đầu ra ngoài xe la oé lên:
- Xe điên hay sao mà chạy như vậy chớ!
Bảy Hổ, chủ nhân chiếc xe gây tai nạn mình mẩy lấm lem bò từ mé ruộng lên, khúm núm trước bà Huyện:
- Dạ xin lỗi bà. Hai con trâu đang đi bình thường, chẳng hiểu tại sao lại nổi điên mà chính con cũng không làm sao kiểm soát được nó. Cũng may có ông đây...
Lúc này người đàn ông kia mới quay lại, nói đỡ cho Bảy Hổ:
- Một khi trâu mà gặp ma thì có giết chết nó cũng chạy! Số của bà và các cô còn lớn, nên vừa rồi mới thoát khỏi nạn tai.
Ông nói xong cúi chào bà Huyện một cách trịnh trọng. Bà Huyện Xuân bỗng kêu lên:
- Thầy... thầy là thầy Hai Hội ở... ở...
Người đàn ông đó gật đầu:
- Trí nhớ bà Huyện tốt quá. Đã gần năm năm rồi còn gì...
Ông vừa dợm bước đi thì bà Huyện Xuân gọi giật lại:
- Thầy ở Trà Vinh mà sao đi qua đây? Để tôi cám ơn thầy...
Bà định bước xuống xe thì ông ấy quay lại, nói một cách tự nhiên:
- Nếu bà và các cô đây không phiền thì tôi xin quá giang ra tới cầu đúc, trên đường đi tôi sẽ nói thêm câu chuyện có liên quan tới quý vị.
Bà Huyện Xuân phải quay sang hai con, nói để họ không thắc mắc:
- Thầy Hai đây ngày trước cũng từng cứu mạng má và ba con một lần rồi. Hồi đó nếu thầy không báo trước thì ba má đã bị bọn cướp giết chết ở nhà ông bà nội các con rồi!
Ông thầy cười hiền hoà:
- Chuyện cũ rồi. Nhưng nó có liên quan tới chuyện vừa rồi...
Bà Huyện giật mình:
- Hai câu chuyện hoàn toàn khác nhau, lại xảy ra ở hai thời điểm quá xa nhau, sao lại có liên quan?
Tài xế Ba Hỉ cho xe chạy chậm ra hướng cầu đúc để chủ và khách dễ nói chuyện. Bà Huyện Xuân hỏi:
- Thầy nói rõ coi, sao lại liên quan?
Ông thầy chợt nhìn vào Cẩm Hổng rồi nói:
- Vừa rồi hai con trâu kéo xe nhắm vào cô này, chớ không phải bà! Cũng giống như ngày xưa, tai nạn nhắm vào ông Huyện mà suýt nữa bà bị hoạ lây!
Cẩm Hồng từ nào giờ không quen với chuyện này, nên vừa nghe nói đã kêu lên:
- Ông nói gì vậy? Bộ điên sao...
Bà Huyện Xuân hốt hoảng:
- Đừng hỗn con, thầy đây...
Nhưng ông thầy không chút phật ý, từ tốn nói:
- Không sao, chuyện chưa đến thì làm sao những người trẻ như cô đây hiểu thấu. Nếu bà và cô không phiền lòng, tôi sẽ nói thẳng ra điều biết được. Nhất là chuyện vừa rồi, chẳng phải khi không mà hai con trâu nổi điên và nhắm vào xe của bà đâu!
Cẩm Hồng cau mày, tỏ vẻ khó chịu, nhưng bà Huyện Xuân thì nói liền:
- Thầy Hai cứ nói đi!
- Cô đây bị ma ám!
Câu nói thẳng đó khiến cho Cẩm Hồng chẳng những không sợ mà còn nổi điên:
- Ông này... không được nói bậy nghe chưa!
Lúc ấy xe vừa ra tới cầu đúc, ông thầy ra dấu cho ngừng lại, rồi nói trước khi bước xuống xe:
- Hai con trâu lúc nãy bị ma khiến nên tự dưng nó nổi điên và lao vào xe hơi, đáng lý hai xe đã đụng nhau và chuyện gì xảy ra chắc quý vị đều biết! Tuy nhiên, do cái mạng của bà Huyện đây còn quá lớn, nên cũng như lần trước, khi tên cướp cầm con dao bầu định xả xuống chém ông Huyện thì bị cái vong của người khuất mặt đỡ cho, nên ông bà toàn mạng. Thật ra lần đó, cũng như lần này tuy tôi là người đứng ra che chắn, chớ thật ra người che đỡ đó là người khuất mặt, tôi chỉ là người được lệnh làm thay thôi...
Ông nói tới đó thì bước xuống xe và cúi đầu chào rất trân trọng:
- Xin cám ơn bà Huyện. Bà nên cẩn trọng và đề phòng điều không hay vẫn còn đeo đuổi. Nhưng hy vọng cái mạng lớn của bà vẫn đủ sức che chở cho người thân của mình!
Ông nói xong quay bước đi rất nhanh. Bà Huyện Xuân nhảy xuống xe định chạy theo, nhưng đã chậm. Ông ta đã biến mất vào dòng xe cộ đang chạy.
Cẩm Hồng càu nhàu:
- Má tin chi những lời nhảm nhí đó!
Riêng Cẩm Nhung thì có vẻ hoang mang:
- Ông thầy này nói thấy ghê quá!
Bà Huyện Xuân đăm chiêu một lúc rồi nhẹ giọng nói:
- Ông nhắc chuyện năm xưa má thấy đúng. Hồi đó xảy ra chuyện đám cướp của giết người đó đột nhập vào nhà ông bà nội con, ngoài cướp tài sản chúng còn cố ý giết người nữa. Mà người chúng nhầm trước tiên là ba con, bởi khi ấy ba con vừa được ông nội giao cho cai quản sản nghiệp, quyền lực và tiền của nằm trong tay khá nhiều, bởi vậy bọn cướp nhắm vào ông, muốn bắt cóc ông để tống tiền, nhưng bị ông chống cự nên thằng đầu đảng giơ dao tính chém, may nhờ ông thầy Hội này xuất hiện như một vị thần tiên, đã kịp đá văng cây dao bầu dài cả thước đang xả xuống đầu ba con! Cũng như lần này...
Bà nhớ lại chiếc xe trâu hồi nãy mà rùng mình:
- Ông ấy lại một lần nữa cứu mình!
Cẩm Nhung hỏi:
- Má biết nhà của ông ấy ở đâu không, bữa nào mình đem lễ vật tới tạ ơn.
Bà Huyện Xuân lắc đầu:
- Má chỉ biết tên ông ta là Hai Hội, nên gọi là thầy Hai Hội, chớ nhà cửa ổng ở đâu, làm nghề gì thì má hoàn toàn mù tịt.
Cẩm Hồng vẫn nói với giọng thiếu thân thiện:
- Ôi, biết làm gì mấy ông thầy đó cho thêm mệt!
Cô nàng dựa lưng ra băng ghế, lát sau là thở đều trong giấc ngủ ngon. Bà Huyện Xuân lắc đầu:
- Con này sắp lấy chồng tới nơi mà chỉ biết ăn với ngủ!
Phải mất hơn một tiếng đồng hồ xe mới tới nơi. Khách khứa đã tới hầu như đủ hết. Trong số này có cả ông Huyện Xuân, bởi ông đi dự họp ở tỉnh rồi cùng về với chủ nhân bữa tiệc hôm nay, ngài phó tỉnh trưởng và là anh ruột của ông. Vừa thấy vợ con vào tới Huyện Xuân đã lên tiếng ngay:
- Nãy giờ ở đây chỉ nhắc mỗi mẹ con bà thôi, làm tui phát ghen!
Bà Huyện Xuân cười xã giao:
- Chắc là nhắc vì mẹ con tui đi trễ! Thành thật xin lỗi quý vị.
Có một vị tướng tá oai vệ vội lên tiếng:
- Có trễ mấy mà tới đủ mẹ con là được rồi!
Nhìn lại người vừa nói, bà Huyện Xuân vội giục hai con:
- Chào ngài tỉnh trưởng đi con!
Cẩm Hồng chưa kịp chào thì vị đó đã bước tới nắm tay, vừa giới thiệu với mọi người:
- Nãy giờ tôi chờ đợi chỉ để nói với mọi người, đây là con dâu của tôi!
Quá bất ngờ ngay cả với vợ chồng Huyện Xuân, chớ đừng nói là Cẩm Hồng. Cô nàng lúng túng thấy rõ:
- Dạ... dạ...
Ngài tỉnh trưởng nói to hơn, cố ý để cho cả bữa tiệc nghe, bởi lúc ấy mọi con mắt đang đổ dồn về phía ông:
- Tôi chưa hỏi ý anh chị Huyện, nhưng xin mạo muội nói thẳng, người mà chúng tôi chọn để cưới cho trai mình là cháu Cẩm Hồng này! Xin mọi người cho một tràng pháo tay!
Tiếng vỗ tay ầm vang. Nhưng chen lẫn trong những tiếng hoan hô đó cũng có không ít những tức tối. Bởi có đến gần một chục gia đình dẫn con gái tới chỉ mong nhận được lời tuyên bố như vừa rồi. Họ thất vọng và đâm ra ganh tị với mẹ con bà Huyện Xuân.
Tuy vậy, khi Cẩm Hồng được mời tới bàn dành riêng cho ngài tỉnh trưởng và gia đình ngồi, thì hầu như mọi người đều phải trầm trồ khi nhìn thấy bộ váy màu cánh sen mà cô nàng mặc, nó đẹp và sang trọng, ăn đứt những bộ cánh của con gái các nhà quyền quý khác trong bữa tiệc.
Quả là Cẩm Nhung có cặp mắt tinh đời, khi khuyên em gái chọn bộ cánh này. Lúc này đứng đằng xa nhìn em gái ngồi chung với gia đình tỉnh trưởng, Cẩm Nhung nói khẽ với mẹ:
- Má nhìn coi kìa, có bao cặp mắt đang ganh tị với nó và bà tỉnh trưởng đang nhìn nó đầy say mê, thật không uổng công đi bữa nay!
Trong lúc đó thì ở bàn riêng, bà tỉnh trưởng giải thích việc vắng mặt của cậu con trai là nhân vật chính bữa nay:
- Nó đi mua hoa dành riêng tặng cho cháu!
Cẩm Hồng quả thật bất ngờ, cô không tin là mình nghe đúng:
- Ảnh nào biết con đâu mà mua hoa tặng?
Bà tỉnh trưởng nói:
- Tuy chưa gặp cháu lần nào, cũng chưa biết đẹp xấu ra sao, chỉ mới nghe bác nói sơ qua mà nó đã mê rồi! Thằng này giống tánh ba nó, làm gì là làm cái rụp, không chần chừ!
- Dạ....
Trong lúc họ đang nói chuyện thì chợt có nhiều cô ồ lên và cười tươi khi thấy một chàng trai xuất hiện với bó hoa dại thật lớn trên tay. Bà tỉnh trưởng bảo:
- Thằng Toàn nhà bác đó!
Toàn bước thẳng tới chỗ Cẩm Hồng ngồi và thật tự nhiên đưa bó hoa:
- Tuy không phải hoa hồng hay hoa lan, nhưng đây là tấm lòng thành, mong cô nương nhận cho!
Bà tỉnh trưởng thêm vô:
- Đây là Cẩm Hồng,con gái cưng của bác Huyện Xuân, người mà ba má đã chọn làm con dâu, vậy con phải gọi khác chớ, sao lại là cô nương được!
Toàn tỏ ra lịch lãm:
- Nếu được phép thì xin gọi... em nhé?
Cẩm Hồng vốn là gái tân thời, từng giao tiếp bạn trai nhiều.khi đi học trường Tây ở Sài Gòn, nhưng phải công nhận anh chàng này quả là lịch lãm và... có duyên. Cô nhoẻn miệng cười đáp lại:
- Dù hoa không quý, nhưng tấm lòng thì quý gấp chục lần hơn! Xin cám ơn anh Toàn!
Cô nhận bó hoa và rất lịch sự đưa lên mũi ngửi ngay và bất chợt nhìn thấy một mảnh giấy nhỏ gắn kèm rất kín đáo ở giữa bó hoa. Không cần lấy ra, Hồng cũng đọc được mấy chữ viết tháo:
- Không nên lấy người này.
Cô định lờ đi, nhưng lúc ấy bà tỉnh trưởng đã nhìn thấy, vội hỏi:
- Cái gì vậy con, sâu hả?
Cẩm Hồng lúng túng:
- Dạ không...
Tờ giấy nhỏ vô tình rơi ra và Toàn chụp được lại càng khiến Cẩm Hồng mất tự chủ, cô lắp bắp:
- Cái... cái đó.
Cô định chụp lại, nhưng Toàn đã đưa lên nhìn kỹ... và cười xoà:
- Tờ giấy trắng!
Tưởng đó là tờ giấy khác, Cẩm Hồng lén nhìn lại và vô cùng ngạc nhiên khi mảnh giấy lúc nãy không còn nữa!
Thấy Cẩm Hồng có vẻ không tự nhiên, sắc mặt hơi tái đi, Toàn rất tâm lý giằng lại bó hoa và lên tiếng ngay:
- Con hơi hồ đồ, một đoá hoa hương sắc như vầy mà để cho cầm những cánh hoa dại trong tay khác nào hạ thấp người đẹp! Thảo nào lúc nãy khi con đang hái hoa ngoài vườn thì có một ông già đã ngăn con lại, bảo rằng đừng tặng người đẹp loài hoa này.
Câu nói chỉ lờ mờ như vậy, nhưng bỗng Cẩm Hồng vụt hỏi:
- Có phải một ông già có búi tóc trên đầu không?
Toàn ngạc nhiên:
- Ủa, sao em biết ông này? Chắc là người thân?
Cẩm Hồng càng mất tự nhiên:
- Không... không phải. Ông ấy...
Ông tỉnh trưởng phải chen vào nói:
- Bất cứ ai thấy con hái hoa dại để tặng người đẹp cùng đều khuyên như vậy thôi! Ba cũng thế và ba khuyên con nên chuộc lỗi bằng cách lái xe đưa Cẩm Hồng ra chợ thị xã để tìm mua hoa quý thay ngay bó hoa này, coi như là chuộc lỗi!
Bà tỉnh trưởng cũng tán đồng:
- Phải đó. Để má xin phép ông bà Huyện cho. Bà chưa kịp bước sang thì cả vợ chồng Huyện Xuân đã nhanh nhẩu bước tới và nói liền:
- Cần gì phép tắc. Cháu Toàn cứ đưa Cẩm Hồng đi. Nhưng hai bác xin nhắc, con gái bác nó còn khờ và nhút nhát lắm, cháu chớ có ăn hiếp tội nghiệp nó!
Toàn đưa Cẩm Hồng đi trước nhiều cặp mắt khó chịu, tức tối...