watch sexy videos at nza-vids!

wap tai game


Thế Giới Giải Trí

Trinh nữ báo thù

Tập 25: Quỷ Dữ

Tại Bệnh Viện Y Học Huyện Long Mỹ, Khu Nhà Xác.
Trí lặng nhìn thi thể của cha hắn. Miệng khẽ cười, trong nụ cười ẩn chứa vị chua chát.
- Cuối cùng rồi cha cũng ra đi. Trước lúc chết có nghĩ đến con không?. – Hắn thì thầm.
Lần đầu tiên trong đời, bất ngờ… một giọt nước mắt… lăn dài trên má. Là điều gì đó khác thường, điều gì đó chua xót khiến phải rơi nước mắt. Hắn… đã khóc trước thi thể của cha mình dù chỉ là một giọt nước mắt. Bất giác ánh mắt lạnh lùng, tàn nhẫn ấy trở nên buồn bã thê lương vô bì, thật khó có thể khiến người ta nghĩ rằng con người này đã từng nhẫn tâm như thế nào.
- Đã bao giờ cha coi tôi là một người con của cha không?. – Hắn thỏ thẻ. – Cha có biết tôi đã từng hy vọng như thế nào khi tôi được về bên gia đình không? Vậy mà sao cha mẹ lại đối xử với tôi như thế? Tôi đã tổn thương như thế nào? Thất vọng đến dường nào? Cha có biết không?. – Hắn cắn thật chặt răng, mặt cúi gầm, tay nắm lại hình quả đấm.
Sau lời nói ánh mắt cũng thay đổi, trở nên dửng dưng mà tàn độc, dường như muốn hủy hoại tất cả mọi thứ trước mắt. Hắn ngước mặt nhìn mặt cha mình lần cuối cùng rồi xoay đầu bước đi kèm theo lời nói khẽ.
- Vĩnh biệt cha!. – Khuôn mặt vẫn lạnh lùng như tiền.
Sau khi Trí đi khỏi không lâu, có một người xuất hiện nơi hắn vừa rời đi, người đó không ai xa lạ chính là Tín. Gã đứng nhìn thi thể ông Thái, khuôn mặt đăm chiêu khó diễn tả, khó ai mà biết hắn đang nghĩ gì.

***
Khoảng 9h tối, Tại nhà ông Thái.
- Đi đâu mới về đấy?. – Nga hỏi cộc lốc khi thấy Trí bước từ ngoài vào.
- Mới đi thăm cha về!!.
- Vậy sao, có đúng là cha đã chết thật không?.
Câu hỏi của Nga khiến Trí dừng khựng lại, một ánh mắt, rất nhanh liếc thẳng vào mặt Nga khiến ả cảm thấy lạnh gáy.
- Vậy chị nghĩ sao?. – Trí từ tốn, hắn vẫn không rời ánh mắt khỏi Nga.
- Không! Không có gì! Tao chỉ hỏi vậy thôi!. – Nga lắp bắp.
- Tại sao chị không đến nhìn mặt cha?!. – Trí nhấn giọng.
- Tại…! Tại anh chú mày mới chết…! Rồi tới cha, trước đó là mẹ nữa, nhiều chuyện quá…! Nên tao không muốn đi!. Mắc công nhìn mặt cha tao không kiềm nổi xúc động. – Nga vội vàng phân bua.
- Thật sao!. – Trí hắng giọng, ánh mắt có phần tàn nhẫn.
Bất giác Nga cảm thấy sợ hãi, người ả bắt đầu run rẩy, cái nhìn của Trí thật là đáng sợ. Nga vội lái sang chuyện khác.
- Ủa! Sao tao không thấy vợ mày vậy?!. Không đi chung sao?.
Trí lặng đi giây lát rồi cũng thu ánh mắt về.
- Em thấy nó còn mệt trong người vì khóc nhiều, dạo gần đây có nhiều chuyện không tốt, nên đưa nó về nhà mẹ một thời gian, đợi mọi chuyện đâu vào đấy thì rước nó về.
- Ùhm! Như vậy cũng tốt, còn về để mà chia tài sản nữa chứ…Ứ! – Nói đến đó Nga bỗng nín bặt rồi nhìn Trí chăm chăm nhưng e rằng đã qua muộn.
- Chị vừa nói gì thì phải. – Trí cười nhưng ánh mắt thì có vẻ rất khác.
- Đâu có!! Mày nghe lầm ấy chứ! Chị đâu có nói gì!. – Nga phân bua.
- Tôi vừa nghe chị nói gì đó có gia sản nữa mà?!. – Trí lạnh lùng bước tới gần Nga.
Dường như biết được sắp có điều gì chẳng lành nên Nga cứ thụt lùi mãi.
- Đâu có…! Chị đâu có nói cái chi đâu!. – Nga lắp bắp run rẩy.
- Chị không cần phải chối nữa!. – Trí cười nanh ác. – Chồng chị cũng vì nghĩ tới chuyện đó mà chết đấy!.
- Cái gì?!!. – Nga chưng hửng. – Mày vừa nói cái…cái gì!!.
- Đúng!! Là tôi đó!! Chị có cần tôi lặp lại không?!. – Trí vẫn không ngừng tiến đến Nga.
- Mày!!! Mày đã giết chồng tao!!! Chó đẻ!!!. – Nga hét lớn tiện tay quơ lấy ấm trà sứ trên bàn ném thẳng vào mặt Trí.
- Xẻng!!!. – Trí vừa kịp né sang một bên, ấm trà rơi thẳng xuống đất vỡ tan.
Vừa ngay lúc đó Nga vụt chạy đi, Trí kịp thời đưa tay nhảy chồm tới nắm vội bờ tóc ả kéo mạnh lại. Do bị kéo mạnh về phía sau, Nga mất trớn ngã ngược về và nằm trọn vào bờ ngực của Trí. Cũng vừa lúc đó hắn vòng đôi bắp tay rắn chắc kẹp lấy đầu và cổ của Nga xiết mạnh. Bị Trí xiết mạnh khiến Nga không thể thở nổi, ả cố sức chồm tới phía trước, cả hai ngã sấp xuống mặt bàn nhưng Trí vẫn không nới lỏng tay khiến Nga càng thêm khó chịu. Vừa thay lúc đó Nga kịp nhìn thấy cái gạt tàn thuốc bằng sứ mà ông Thái hay dùng, không chờ đợi gì thêm ả đưa tay cố sức nắm lấy cái gạt tàn.
Mọi nổ lực của Nga đã được đền bù xứng đáng, ả chụp lấy gạt tàn đập ngược về phía sau ngay trên đỉnh đầu của Trí.
- A…aa.aa..a…!!!. – Trí hét lên đau đớn buông Nga ra rồi đưa tay ôm lấy đầu.
Không chờ thêm cơ hội nào, Nga bồi thêm một cú nữa vào má trái của Trí nhưng lần này may mắn không mỉm cười với ả. Trí chụp tay Nga lại, tay kia tán thật mạnh vào mặt của ả và sẵn chộp luôn lấy cái gạt tàn trên tay ả rồi theo thế đó phán thêm cho Nga một cái đau điếng vào má bằng chính cái gạt tàn khiến ả té nhào xuống đất choáng váng. Nga chỉ vừa kịp định hình lại thì….
- Phập!!!. – Trí cắm phập cạnh nhọn của cái gạt tàn vào ngay giữa trán của Nga, máu bắn lên tung tóe.
- Ịch!!. – Tấm thân Nga đập mạnh xuống, máu bắt đầu lan ra trên nền đất.
Dường như còn một chút lý trí, cặp mắt ả cứ ngó liếc ngang dọc khắp nơi cho đến khi máu ọc ngay cửa miệng mới chịu xuôi tay nhắm mắt. Trí cúi xuống rút mạnh hung khí khiến máu tươi phun trào thêm.
- Bẻng…!!!. – Tiếng đổ vỡ của ly tách vang lên sau đó.
Trí giật mình quay đầu lại, nhìn thấy con Đẹt đứng đó há hốc mồm. Một ý nghĩ lóe lên trong đầu hắn: “ Thôi chết. Mình đã sơ ý quên rằng vẫn còn con Đẹt ở nhà ”.
- Mày đã ở đây khi nào?. – Vừa hỏi hắn vừa bước gần đến.
Con Đẹt như tỉnh mộng nhìn Trí run lẩy bẩy không thốt lên lời.
- Cậu…cậu…hai…tha…cho…con.
- Mày đã thấy hết rồi phải không?. – Trí nhấn mạnh.
- Ai đó cứu tôi với!!!!. – Con Đẹt hét lớn vụt chạy ra ngoài. Chỉ vừa mới bước chân đến cửa thì….
- Cốp!!! Xoảng!!!. – Gạt tàn bay thẳng vào đầu ả báng dội xuống đất vỡ tan tành.
Con Đẹt xây xẩm mặt mày, bước đi loạng choạng vịnh ngay thành cửa giây lát rồi cũng ngã ra đất nhưng vẫn cố sức trườn lết ra ngoài. Máu tuôn xuống đến cổ rồi nhỏ giọt trên nền đất.
- Đừng…giết con…con…con…xin cậu… làm ơn…tha cho con. – Con Đẹt cố van xin.
Trí không nói gì, khẽ nhặt một trong những mãnh vỡ của gạt tàn và từ từ bước đến gần con Đẹt.
- Cố lên!! Mày sắp đến đích rồi! Chỉ còn một chút nữa thôi!. – Trí cười trêu đùa.
- Xin… đừng… - Con Đẹt thở dốc nhưng vẫn cố gắng trườn ra ngoài.
- Tao cho mày mười giây để lết ra ngoài cổng! Nếu mày mà kêu cứu thì tao sẽ trừ đi một giây! Mà cho dù mày có kêu cứu cũng chẳng ai nghe đâu! Ha ha ha…!. – Trí cười khanh khách.
- Đừng mà… tha cho tôi. – Con Đẹt nài nỉ.
- Mười, chín, tám, bảy. – Trí bắt đầu đếm. – Sao hả có thấy thú vị không?.
Con Đẹt thở hồng hộc, mắt bắt đầu mờ dần đi vì máu thấm vào nhưng không còn thời gian để ý tới, ả dùng hết tất cả sức lực còn lại mà trườn tới. Giờ đây con Đẹt chỉ là một con cá đã nằm trên thớt.
- Sáu, năm, bốn, ba!.
- Đừng mà!! Đừng mà! Con xin cậu. – Con Đẹt nức nở.
- Chỉ còn một chút nữa thôi! Gắng lên nào. – Trí thúc giục.
Quả thật chỉ còn cỡ sáu gang tay nữa thôi là đến nơi, con Đẹt cứ như thiêu thân trườn nhanh về phía trước.
- Hai, một!. Ha ha ha giỏi! giỏi! Mày đã đến đích rồi! Ha ha ha….
- Có…phải…cậu…sẽ…tha…cho…con…không?. – Con Đẹt thì thào.
- Đương nhiên rồi!.
Hắn nắm đầu con Đẹt xách ngược lên và…
- Roẹt!! – Hắn cầm mảnh vỡ trước đó dùng sức rạch một đường rất sâu ngay cổ con Đẹt, máu phún ra từng hồi, còn chưa hết, hắn dùng chân đạp mạnh lên lưng nạn nhân rồi dùng hai tay nắm lấy tóc, dốc hết sức giựt mạnh lên.
- Phọc! phọc! phọc! tóc!!!. – Trí bứt đầu con Đẹt quẳng ra một bên. – Ha ha ha!!! Tao nói tha cho mày có nghĩa là đưa mày đi nhanh hơn để mày khỏi phải chịu đau đớn chứ không phải là để cho mày sống!.
Giờ đây không nơi nào trên người hắn mà không có máu, hắn như một con quỷ không có nhân tính đang sống giữa loài người. Hắn nhìn đôi tay đầy máu tanh, đôi mắt sáng quắc, miệng cười khanh khách.
- Chết hết đi! Chết hết đi! Muốn giành mọi thứ của tao hả! Ha ha ha!. Không thể nào đâu!!.
Sau cái chết của ông Thái hắn dường như đã phát cuồng, bất cứ ai hay bất cứ thứ gì cản trở hoặc gây trở ngại cho hắn thì kết quả đều như nhau.
- Cạch!!.
Nụ cười của Trí ngưng bặt. Cánh cổng từ từ mở ra. Người con gái đó, mắt đẫm lệ ướt nhòa, run rẩy trước gió không nói nên lời. Chỉ cách nhau một cánh cổng thôi mà như xa xăm bất tận, giữa địa ngục và thiên đàng.
Hắn đứng đó ngắm nhìn nàng, đôi môi run run không nói nên lời.
- Là anh sao?. Quả thật là anh sao?!. – Dung lẩm bẩm.
Hắn cúi đầu không nói gì, biểu hiện trên khuôn mặt vô cùng khó diễn tả.
- Anh không phải là con người!!! Anh không phải là chồng của tôi. – Dung hét lên nức nở.
- Dung!! Anh xin lỗi. – Trí thì thầm.
- Anh là tên giết người!! Tôi sẽ báo công an!!!. – Nói xong Dung vụt chạy đi.
Trí hoảng hốt lao ra nắm lấy tay Dung lại.
- Buông ra!!! Ai đó cứu tôi với!!!!. – Dung hét toán lên.
- Bốp!!. – Trí đưa tay trấn ngay cổ Dung khiến cô ngất xỉu.
Hắn liền đưa tay đỡ lấy Dung, đôi mắt bỗng hóa hiền lành nhìn cô tha thiết. Ôm chặt Dung vào lòng, Trí thỏ thẻ.
- Tại sao em lại về đây?! Tại sao chứ?!.
Hắn xiết thật mạnh đôi vòng tay, vuốt mái tóc huyền của Dung. Lát sau, hắn bồng cô lên và nhè nhẹ đi vào trong. Cách đó không xa, không biết Lan đã đứng đó từ khi nào, sau khi thấy Trí đưa Dung vào trong bóng cô cũng khuất dạng ngay sau đó.  

Tập 26: Buộc Tội

Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ. Phòng Biệt Giam.
Sau một đêm dài dằng dặc, nỗi thống khổ đã hằn sâu trên khuôn mặt Dũng. Giờ đây trong anh tràn đầy nỗi sợ hãi, anh sợ phải đối mặt với những chuyện sắp đến, sợ sẽ phải đối mặt với người con gái anh yêu.
- Cha ơi, mẹ ơi!. – Dũng thì thầm. – Cô ấy là người con yêu suốt cuộc đời vậy mà đã ra tay sát hại cha mẹ, hai người mà con kính trọng và yêu quý nhất, thử hỏi con phải làm sao cho đáng đây?.
- Chào Dũng! Anh có khỏe không?.
Người vừa lên tiếng không ai xa lạ chính là Tín, gã chầm chậm đưa tay mồi điếu thuốc.
- Là anh sao?!.
- Phải!! Tôi đây.
- Cha tôi có phải là do Nhạn giết hay không?.
Tín tròn xoe mắt nhìn người đàn ông trước mặt, khuôn mặt giờ đã tiều tụy đi nhiều và có phần xanh xao, đôi mắt thâm đen, chắc hẳn đã vì chuyện này mà đau khổ rất nhiều. Nhưng Tín không thể hiểu được làm thế nào mà Dũng biết được chuyện mà gã sắp phải nói và thật khó mà mở lời để nói cho Dũng biết rằng cha anh đã mất.
- Làm sao anh biết được cha anh đã chết?!. – Tín hỏi, đôi mắt có vẻ nghi ngại.
- Là vợ tôi cho tôi biết. Tại sao anh lại hỏi vậy?!. – Dũng khá ngạc nhiên, anh không hiểu tại sao nét mặt của Tín lại trở nên khác thường như vậy.
- Quái lạ?! Làm sao mà vợ anh biết được chứ?!. Tín thắc mắc.
- Ý anh là sao?! Tôi không hiểu?.
- Đúng là cha anh đã chết từ hôm qua. Lúc đó tôi và Dung là người đến trước tiên rồi sau đó thông báo cho gia đình anh đến nhận xác. Lúc anh hai anh đến tôi có nghe họ nói chuyện với nhau rằng vợ anh đã mất tích cách đây ba ngày rồi, kể từ lúc mà chúng tôi đưa anh đi. Vậy anh thử nói tôi nghe xem làm thế nào mà vợ anh biết được?. – Tín phân tích.
- Vậy là sao?! Cô ấy đã đi đâu chứ? Rõ ràng là ngày hôm qua cô ấy có đến đây mà!. Mọi chuyện rốt cuộc là như thế nào đây?!!. – Dũng bối rối.
- Anh bình tĩnh đi! Ngay cả tôi cũng chẳng hiểu gì cả đây này. – Tín cằn nhằn. – Mọi chuyện càng ngày càng rắc rối, cứ như thế này sẽ bế tắc mất thôi.
- Tín àh! Hay là anh hãy thả tôi ra đi! Chứ như thế này tôi sẽ chết mất thôi. – Dũng nài nỉ.
- Không được đâu Dũng! Luật là luật, anh vẫn là nghi phạm thì không thể nào thả được. Nhưng anh cứ yên tâm đi, tôi sẽ truy ra mọi chuyện.
- Truy ra mọi chuyện àh! Tôi đã ở trong này bao nhiêu ngày rồi hả?! Chờ đến khi anh truy ra mọi chuyện chắc tôi đã gục chết từ lâu rồi.
- Không còn bao lâu nữa đâu! Hãy tin tôi đi nào!. – Tín nhấn giọng.
Dũng không nói gì, lủi thủi đi vào trong góc tối thở dài.
- Tôi đã mất đi quá nhiều người thân rồi, chỉ còn anh hai thôi, nếu mất luôn anh ấy thì tôi phải làm thế nào đây?.
Tín tiếp tục rít hơi thuốc trên tay, gã nghĩ nếu như mà giờ đây phải nói cho Dũng biết rằng người mà gã nghi ngờ nhất trong chuyện này chính là người anh hai mà cậu ấy kính trọng nhất thì sẽ ra sao đây.

***

Cùng thời gian này tại nhà ông Thái.
Dung nằm yên lặng trên giường, tứ chi đều bị trói chặt. Ánh mắt mơ màng khẽ mở, không biết cô đã nằm ở đây bao lâu rồi mà trông thật uể oải. Cô liếc mắt ngang dọc để tìm một hình bóng, mà sao trong lòng lại buồn bã thê lương. Có lẽ vì cô quá thất vọng vì không ngờ mình lại lấy phải một người đàn ông như thế.
- Em đã tỉnh rồi sao?!.
Dung không nói gì trước câu hỏi của Trí, cô quay mặt vào trong.
- Anh xin lỗi khi phải trói em như vậy, nhưng anh không còn cách nào khác, xin hãy tha thứ cho anh. – Trí thỏ thẻ.
- Con người anh là như thế sao?!. Một người như vậy lại có thể nhẫn tâm giết người như thế àh!. Tôi thật không thể nào ngờ chính anh là hung thủ!!.
- Em đừng nói như thế với anh chứ!! Chính họ đã ép anh phải làm như thế!! Ngày xưa họ đâu có coi anh là con người!!. – Trí lớn tiếng.
- Không coi anh là con người mà cho anh lớn khôn đến chừng này sao! Còn thằng Dũng nữa, không phải lúc nào nó cũng thương yêu anh sao?! Chính anh cũng biết điều đó mà! Bây giờ chỉ vì anh mà nó vào khám rồi đó!.
- Em biết gì mà nói!! Thật tế là từ đầu tới cuối em chẳng hiểu gì cả!. Em có biết anh phải tốn bao nhiêu công sức mới có được ngày hôm nay không?! Chẳng có lý do gì để họ có thể hưởng tất cả hết!!.
- Vì thế mà anh giết họ sao?!. Muốn tôi hiểu thì anh phải nói cho rõ chứ! Anh tưởng rằng tôi dễ chịu lắm sao?!. Làm sao mà tôi có thể chịu được khi biết rằng người mà tôi yêu thương nhất lại chính là kẻ máu lạnh giết người không gớm tay!.
Trí yên lặng nhìn Dung, hắn khẽ ngồi vào ghế.
- Em muốn anh nói rõ hết mọi chuyện đúng không?!.
- Đúng!! Tôi muốn biết có phải tất cả những người đã chết đều có liên quan đến anh hay không?!. – Dung nhấn giọng.
- Phải!!.
- Anh đã giết tất cả họ àh?!!.
- Không hẳn thế!!.
- Có phải còn điều gì khác?!!.
- Đúng!!. Là con Nhạn đã giết!.
Trí không còn giấu giếm thêm nữa, với lại Dung cũng đã thấy mọi chuyện, cần phải cho nàng biết rõ, hắn kể đầu đuôi hết mọi chuyện cho Dung nghe. Từ việc ám hại Nhạn chết ra sao cho đến khi bị Dung phát giác ra mọi chuyện.
Dung im lặng lắng nghe hắn kể, nhiều lúc thân thể cô như run lên, những gì hắn vừa kể phải chăng là từ một câu chuyện có thật mà nhân vật chính lại là người đã ở bên cô ngần ấy năm trời. Thật tế là cô không có cách nào để đối diện với hiện tại.
Cuối cùng hắn cũng chấm dứt câu chuyện quái gỡ đó, hắn thẫn thờ nhìn Dung, khuôn mặt đã buồn bã phút chốc lại thê lương hơn.
- Vậy ra mọi chuyện là như thế! Anh thật là ghê gớm. – Dung thì thầm, đôi mắt như vô hồn. – Vậy bây giờ tôi đã biết mọi chuyện, anh sẽ làm gì tôi.
Hắn thở dài trong im lặng song đứng dậy bước ra ngoài để lại Dung một mình ở đấy. Khuôn mặt Dung tràn đầy nước mắt, trong phút chốc cô khẽ thì thầm.
- Hu hu!! Con hãy nói cho mẹ biết mẹ phải làm thế nào đây?!.

***

Tại Cơ Quan Cảnh Sát Điều Tra Huyện Long Mỹ.
Tín ngồi tựa lưng vào ghế ngắm ánh trăng, đã quá nữa khuya rồi mà gã vẫn còn ngồi đó, thật tế là gã ngủ không được, hễ cứ nhắm mắt lại là lại nhìn thấy khuôn mặt xanh xao của Dũng lúc đó, vậy thì làm sao mà ngủ yên cho được. Bất giác gã nghĩ đến Dung, nàng bây giờ đã hạnh phúc bên người đàn ông khác, gã đã không có cơ hội để chứng minh cho nàng biết rằng gã đã yêu nàng như thế nào. Tín mỉm cười cho số phận của mình, gã lại bắt đầu châm cho mình một điếu thuốc.
Bỗng nhiên gió thổi lồng lộng vào ô cửa số khiến gã xém chút nửa là té bật ngửa.
- Cái quái gì thế này?!!. – Tín nhăn mặt chửi thầm.
Gió vẫn cứ tiếp tục lùa vào càng dữ dội hơn khiến đồ đạc trong phòng bay loạn xạ. Tín vội đóng cửa sổ lại nhưng chuyện lạ vẫn chưa kết thúc, mọi thứ cứ bay tứ tung cả lên, ngọn đèn trong trong phòng cứ nhấp nháy liên tục khiến Tín bắt đầu cảm thấy kinh dị. Ánh sáng xanh bỗng hắt lên quanh phòng, bất giác Tín cảm thấy lạnh lẽo vô cùng, chợt có tiếng động nhẹ nơi góc tủ hồ sơ, có gì đó chuyển động ở đấy. Tín đưa đây chộp lấy cái đèn pin, tiếng động ngày càng lớn dần khiến tim gã đập loạn nhịp. Gã hắt ánh đèn vào nơi phát ra tiếng động, hoàn toàn không có gì cả nhưng tiếng động vẫn còn đấy.
- Ai đó?!! Ai đang ở đấy?!. – Gã lớn tiếng.
Tiếng động bỗng dưng im bặt, không gian trở nên yên lặng. Tín cố trấn tĩnh bản thân mình, gã một lần nữa nhìn bao quát khắp nơi trong căn phòng, cảm thấy mọi chuyện đã trở nên bình thường, gã thở phào nhẹ nhõm nghĩ mình vì suy nghĩ quá độ nên mới thành ra thế.
- Cạch! Cạch! Cạch! Cạch!.
Một tiếng động khác lại phát lên khiến gã hốt hoảng, gã giật mình quay phắt lại hắt ánh sáng đèn pin về phía bàn làm việc, một cảnh tượng diễn ra khiến gã sởn gai óc. Máy đánh chữ tự động đánh lên liên hồi mà không hề có ai điều khiển.
Chuyện này khiến gã cảm thấy đầu óc như quay cuồng muốn lăn ra bất tỉnh nhưng một sức mạnh vô hình nào đó nâng đỡ lấy gã, nhấc bổng gã lên cao và từ từ đưa gã trở vào chỗ ngồi ban nãy. Mồ hôi đổ nhễ nhại khắp người, gã cảm thấy đầu mình như đông cứng lại nhưng dòng chữ trước mặt khiến gã không thể nào mà không chú ý đến.
- “Nhạn, Nhạn, Nhạn, Nhạn, Nhạn”.
Người gã như dính chặt vào thân ghế không thể nào cựa quậy được và dòng chữ lại tiếp tục đánh lên từng hồi.
- “Anh không cần phải sợ, tôi không có ác ý”.
Sau khi xem xong dòng chữ đó thân hình Tín bỗng trở lại bình thường như lúc trước, cảm thấy như sức mạnh vô hình vừa rồi đã buông tha cho mình gã cố bình tĩnh nói lắp bắp.
- Cô…cô…có…phải…là…ma…không…?!!.
- “Phải rồi! Anh nghĩ con người có thể làm được như vậy sao?!”. – Dòng chữ lại tiếp tục đánh lên liên hồi.
- Cô…cô…muốn …gì…ở…tôi?!.
Dòng chữ lại tiếp tục xuất hiện thêm, nhưng lần này lại khiến trái tim của Tín rung động mạnh.
- “Chẳng phải anh muốn biết chính ai là hung thủ sao?”.
…….
Vài giờ sau đó. Tín rít hơi thuốc trên tay, gã phun ra làn khói mỏng vương trên ánh đèn nhấp nháy.
- Vậy ra mọi chuyện là như thế! Hắn thật là quá lợi hại. Vậy sao bây giờ cô mới cho tôi biết?!.
- “Bởi vì tôi đã trả thù xong”.
- Mọi chuyện thật là hoang đường! Cô giết bao nhiêu đó người rồi bây giờ lại thú tội với tôi sao?! Chẳng lẽ tôi phải xin lệnh cấp trên để bắt một hồn ma như cô!. Rồi tên Trí kia nữa, làm sao tôi có thể nói rằng chính cô, một hồn ma! Đã chỉ ra hắn là hung thủ giết những người khác. Vậy ai sẽ tin đây?!.
- “Tôi không cần biết. Tôi đã nói rõ rồi. Mọi chuyện còn lại anh tự giải quyết lấy. Còn nữa, hiện giờ Dung đang ở trong tay hắn, có lẽ cô ấy đã thấy mọi chuyện, nếu anh không đến kịp lúc tôi nghĩ mọi chuyện sẽ không ổn, nhưng anh đừng lo, hắn rất yêu Dung, hiện giờ cô ấy vẫn bình yên”.
- Cô nói sao?!!. Dung đang bị hắn uy hiếp hả!. Cô đâu rồi?!! Trả lời tôi đi chứ?!!. – Trí giục giã nhưng vô ích, dòng chữ đã ngưng bặt từ lúc nào và trả lại ánh sáng bình thường cho căn phòng.

***

Tại Phòng Biệt Giam.
- Chào Dũng!.
- Lại chuyện gì nữa đây?!. – Dũng bực dọc khi nhìn thấy Tín.
- Tôi biết là anh còn trách tôi vì sao không thả anh ra. Nhưng tôi có lý do của mình...
- Đủ rồi! Không cần phải nói nữa!.
- Đừng như vậy. Tôi có vật này muốn đưa anh xem. – Tín từ tốn. – Trước khi xem xin anh hãy giữ bình tĩnh.
Tín nhẹ nhàng đưa một tờ giấy in vào trong khe hở của cửa, nơi mà cai ngục thường đưa cơm vào cho tù nhân. Và gã vẫn ở đó cho đến khi nghe thấy tiếng hét thất thanh của Dũng…..
- A…a ..a….a!!!! Tại sao lại như thế?!!!. – Tiếng thét thê lương nhưng chấn động cả lòng người, làm cho cõi lòng se thắt lại, làm sao mà một con người lại có thể chịu đừng nhiều nỗi đau và mất mát như thế. – Tại sao lại là anh chứ hả?! Hư hư…!!!. – Dũng nghẹn ngào ngã quỵ xuống đất khóc tức tưởi.
Bên ngoài Sở Cảnh Sát, cách nơi đó không xa. Hình bóng Lan ẩn hiện trong đêm, ánh mắt buồn bã nhìn về phía cửa sổ của phòng biệt giam. 

... 11 12 13 14 15 16
Trang Chủ
hayqua Trang chủ
On: crack
Today: 1
Vietnam Backlinks