watch sexy videos at nza-vids!

wap tai game


Thế Giới Giải Trí

Miếu hai cô

Chưa bao giờ ông bác vật có được niềm vui như vậy. Khi ông trở về nhà thì không có Hai Thạnh ở nhà, nên ông thoải mái ngồi xuống bộ trường kỷ, xem ngắm lại thật kỹ sợi dây chuyền vừa lấy được. Ngoài dòng chữ tên ra, ở mặt sau còn có hai hàng chữ nhỏ nữa: Tụng tức Tùng, Đỗ tức Hăngry và Liễu, ba đứa con nhà họ Phạm.

- Đúng rồi. Tụng là ta, Đỗ là chú ruột con, cũng bỏ nhà đi mất từ mấy chục năm nay không có tin tức gì, còn Liễu là con út, là nó!

Không còn nghi ngờ gì nữa, người chết mang sợi dây chuyền này là Jacqueline Liễu!

- Chào người nhà họ Phạm!

Ông Tụng bật đứng dậy, vừa lúc như bị ma lực đẩy mạnh, khiến ông phải ngồi yên. Giọng nói lại tiếp tục:

- Đâu có gì phải vội, ông Phạm Bảo Tụng.

- Cô... cô là ai? Cô là...

- Ông không thể thấy được tôi, nhưng tôi thì thấy rõ ông và cả thằng con trai sắp về tới của ông nữa!

Rồi ông Tụng có cảm giác như ai vừa ngồi xuống bên cạnh mình, hơi lạnh kỳ lị từ người này tỏa ra khiến cho chỉ trong nháy mắt toàn thân ông lạnh như băng!

- C... ô...

Ông Tụng chỉ phát ra được có bấy nhiêu rồi cảm thấy như nghẹt thở, như đang bị ai đó bóp cổ.

- Kìa ba... Ba sao vậy?

Hai Thạnh từ ngoài cửa lao nhanh vào kịp chạm vào người của ông Tụng thì ông đổ xuống, như trái mít rụng.

- Ba!

Có một luuồg khí lạnh phả vào mặt của Thạnh, khiến anh ta choáng váng, lảo đảo.

Khoảng nửa giờ sau...

Cả hai cha con tỉnh lại cùng lúc. Thạnh có sức khỏe hơn nên hắn lên tiếng trước:

- Ba bị sao vậy? Nếu con vào không kịp thì ba đã... ngạt thở!

Ông bác vật Tụng nhớ lại chuyện vừa rồi và hỏi lại Thạnh:

- Con gặp ai không?

- Đâu có ai!

- Có! Họ muốn giết ba, cũng may là nhờ có con. Họ là hai người, mà là hai cô gái. Ba tuy không nhìn rõ mặt nhưng chắc là họ còn trẻ.

Vừa lúc đó, bỗng Thạnh kêu lên:

- Tờ báo tiếng Hoa sao vậy nè?

Tờ báo có bài viết về chuyện Jacqueline Liễu và ngôi miếu hoang, chẳng hiểu ai đã cắt thật gọn mất tấm ảnh ngôi miếu, và dưới cái tên Jacqueline Liễu được gạch bằng mực đỏ nổi bật lên.

Ông Tụng thảng thốt:

- Đúng rồi. Hai cô gái đó đang ở trong ngôi miếu!

Thạnh nghe nhắc tới ngôi miếu thì tỏ ý ngại, nhưng vẫn ương ngạnh:

- Con vẫn quyết phải triệt hạ cái miếu! Phải làm ngay để mình con kịp xây chợ chớ!

Ông Tụng thì lộ vẻ sợ hãi:

- Ba xin con, hãy bỏ ý định đó đi. Rồi ba sẽ mua cho con miếng đất khác rộng hơn, ngon hơn. Ba muốn xây cho cô út con một nhà mồ ở đó. Xong thì trùng tu lại miếu của hai cô gái lạ. Ba biết, mặc dù giữa họ và cô út con có một hận thù gì rất sâu đậm, nhưng ba nghĩ với việc làm của ba thì có hy vọng hòa giải được hận thù giữa họ.

Thạnh hùng dũng đứng ậy, nói dứt khoát:

- Con sẽ làm theo ý mình.

Nhưng anh ta bước chưa được mấy bước thì bỗng người bị nhấc bổng lên trời và cứ thế lơ lửng trên không mà chẳng thấy dây cột hay móc tre. Thạnh la bài hải:

- Bỏ tôi xuống! Bỏ tôi...

Có những riếng bốp chát vang lên, như có ai đang đánh mạnh vào hai bên má hắn, khến hắn cứ lắc qua lắc lại và sau một hồi thì máu từ trong mép hắn tuôn ra!

Ông Tụng hoảng hốt, van xin:

- Tôi lạy các oan hồn, xin tha mạng cho nó, nó là đứa con ngỗ nghịch, quen thói ngang tàng vậy chớ còn dạy được. Xin để tôi dạy nó và bỏ ngay ý định xằng bậy kia đi! Tôi xin hứa sẽ làm theo tâm nguyện. Tôi có chết cũng làm.

Thạnh rớt xuống sàn như bị ném, nhưng anh ta vẫn còn lên tiếng được, dù có biểu hiện đau đớn:

- Tôi xin... xin chừa! Tôi xin..

Hắn gục xuống ngất đi.

Ông Tụng cố gắng đứng lên và lê bước về phòng riêng, nhưng khi ngang qua phòng của Thạnh, ông nhìn vào và giật mình! Trong phòng đang có hai bóng người con gái đứng song hàng, nhưng chỉ có thân mà không có đầu và mặt!

Tuy nhiên, vẫn có tiếng phát ra từ họ:

- Tôi là Ánh Hồng!

- Tôi là Xuân Hằng!

- Hai chúng tôt là nạn nhân của hai người em của ông từ mấy chục năm trước. Nay tuy họ đều đã đền mạng, nhưng dòng họ Phạm của ông vẫn còn lại hai người mà chúng tôi chờ từ hơn mười lăm năm rồi, nay mới có dịp làm nốt ý nguyện!

Ông Tụng thay vì sợ bỏ chạy, lại đứng khựng lại, rồi từ từ quỳ xuống, giọng thành khẩn:

- Tôi tuy không tham gia vào tội ác của các em mình, nhưng dẫu sao thì cũng đáng chết. Tôi xin chịu hình phạt. Chỉ có điều thằng con tôi tuy lỗ mãng, bất kính, nhưng dòng họ Phạm này không còn ai nối dõi, vậy rất mong quý cô nương thương tình, tha mạng cho nó, muốn sai khiến làm gì cũng được!

Một trong hai cô tặc lưỡi:

- Thằng này thì khó tha, ông không nghe nó vẫn hung hăng đòi san bằng miếu của tụi tôi đó sao? Hắn ta có dòng máu giống với chú và cô hắn hơn là giống ông, nếu để hắn sống thì liệu gia sản của ông có còn giữ được không?

Hơn ai hết, ông Tụng hiểu điều đó, nhưng làm sao ông dửng dưng trước sự an nguy của con. Nên ông vẫn cố năn nỉ:

- Mạng tôi đây các cô muốn lấy lúc nào cũng được, chỉ xin...

Một giọng the thé cất lên:

- Không nói nhiều, hãy làm đi!

Thân thể đang nằm bất động của Thạnh bồng lao vút đi trong tư thế nằm sấp, phúc chốc không còn thấy bóng...

 

1 2 3 4 5
Trang Chủ
hayqua Trang chủ
On: crack
Today: 1
Vietnam Backlinks