watch sexy videos at nza-vids!

wap tai game


Thế Giới Giải Trí

Giọt máu oan nghiệt

Bản nhạc cuối cùng vừa chấm dứt thì cũng là lúc Bích Trâm nghe nhói đau ở bụng dưới. Cô buông ta người khách nhảy ra và nói làu bàu mấy tiếng rồi bước nhanh về phía quầy. Tài pán Marie Lan tinh mắt nhìn thấy đã tiến ngay lại hỏi nhanh:

- Em sao vậy Bích Trâm?

- Em... em...

Cố nói không thành lời, bởi lúc đó cơn đau quặn lên dữ dội. Marie Lan giục người quản lý quầy rượu:

- Anh giúp đưa nó vào phòng trang điểm, nhanh lên.

Bích Trâm hầu như không còn biết gì sau đó...

Khi cô mở mắt ra thì vô cùng ngạc nhiên khi thấy mình nằm trong một gian phòng rất lạ. Chung quanh không có ai khác...

Cố nhận diện xem nơi này là đâu, nhưng Bích Trâm không tài nào đoán ra, bởi từ cách trang trí, cho đến những đồ vật cố định đều khá lạ mắt, nếu không nói là vô cùng lập dị, chiếc giường ngủ không làm gỗ hay sắt thông thường, mà hầu như toàn bộ thiết kế bằng một chất liệu giống xương hay ngà vô cùng sang trọng. Toàn phòng không có lấy một chiếc tủ áo hay bàn viết, bàn phấn như các phòng khác. Cho nên nhất thời chưa thể đoán đây là căn phòng của nam hay nữ.

Cũng may, khi nhìn ra cửa sổ, Bích Trâm nhận ra một búi tóc giả đang máng ở đó, cô buộc miệng:

- Là nữ!

Có nghĩa là cô đang nằm trong một phòng ngủ của nữ. Là ai? Nhất định không phải là Marie Lan rồi, bởi người tài pán này sống với chồng con ở một khu lao động nghèo, mà căn phòng này mới nhìn đã biết là thuộc một ngôi nhà sang trọng bậc nhất!

Nhớ lại mang máng chuyện đã xảy ra, Bích Trâm đưa tay sờ bụng dưới của mình, cô vẫn còn cảm giác ê ẩm và bất giác tự nhủ:

- Không lẽ mình... bị dính rồi sao?

Cố nhớ lại lần chung chạ gần nhất với Linh, lần đó cả hai đã rất cẩn thận, tuy không dùng biện pháp tránh thai, nhưng nhất định không thể xảy ra hậu quả được, bởi Linh là người có nhiều kinh nghiệm, mà Bích Trâm thì đâu phải tay mơ.

Năm năm vào nghề vũ nữ đã dạy cho cô nhiều bài học về cách sống, cách tự bảo vệ mình... Như vậy cơn đau bụng vừa qua đâu phải là triệu chứng có bầu hay cái gì có liên quan?

Nhớ tới Linh, Bích Trâm đâm ra lo. Đã từ hơn tuần nay Linh không ghé vũ trường hay nhà cô.

Điều này trái với trước đây, cứ một đêm không ghé qua vũ trường thì hôm sau thế nào anh chàng cũng mò tới căn nhà thuê của người yêu và những lần như vậy anh thường ở lại cả ngày. Linh chưa có vợ, sống đời sống nghệ sĩ, tuy không giàu có nhưng cũng thong dong, thương Bích Trâm thật lòng và hai người hứa chắc với nhau là cưới năm nay sẽ chính thức làm đám cưới và khi ấy Bích Trâm sẽ bỏ hẳn nghề vũ nữ.

Giấc mộng con mà hai người dự tính không phải là chuyện viễn vông, bởi cả hai đều thật lòng và có quyết tâm. Nhất là với Bích Trâm, mặc dù cô được tiếng là một hoa khôi của vũ trường Mélody, có hàng tá đàn ông thèm thuồng, đeo đuổi, nhưng cô chỉ yêu mỗi mình Linh và quyết chung thuỷ với anh chàng.

Một tiếng động ở cửa phòng khiến Bích Trâm giật mình, cô quay lại vừa kịp nhìn thấy một bóng người lướt qua cửa sơ. Chủ nhà chăng?

Cô lên tiếng:

- Ai ngoài đó vậy?

Không có tiếng đáp lại, Bích Trâm bước nhanh ra định mở cửa, nhưng cửa khoá chặt, mà nhìn quanh lại không thấy chìa khoá, cũng không biết cách nào mở được cửa, nên Bích Trâm đành phải đứng trong nhìn ra cửa sổ và hỏi lại lần nữa:

- Ai ngoài đó vậy?

Vẫn im lặng. Bích Trâm đành đứng thừ người ra với thắc mắc càng nhiều hơn. Lúc này cô mới tò mò nhìn búi tóc treo lửng lơ trên song cửa. Một lọn tóc dày và dài, được búi lại thành một búi, nó không giống như kiểu đầu tóc mượn của các phụ nữ nông thôn, mà lại giống với kiểu tóc giả của các tiệm uốn tóc hay dùng để gắn vào đầu cho những người cần thêm tóc giả để bới.

Không dám dụng vào, tuy nhiên có lẽ do cơn gió thổi qua, nên búi tóc rơi xuống sàn, Bích Trâm đành phải cúi xuống nhặt lên và định máng lại chỗ cũ, nhưng chợt cô nhìn thấy có một mảnh giấy nhỏ đính kèm theo búi tóc. Buộc lòng phải nhìn mảnh giấy và Bích Trâm giật mình:

- Sao lại có tên Linh ở đây?

Trên mảnh giấy ghi vỏn vẹn hai chữ gửi Linh.

- Linh nào?

Bích Trâm tự hỏi và vô tình cầm luôn búi tóc trên tay một hồi lâu. Cuối cùng cô chợt hiểu ra, kêu lên:

- Đây là căn phòng của Linh?

Từ khi quen nhau tới nay đã gần hai năm, chưa lần nào Bích Trâm theo Linh về nơi ở riêng của anh, lý do là Linh ngại, bởi nơi anh ở là nhà của một người dì ruột, theo lời Linh nói thì bà ấy lại khó tính, hay thắc mắc này nọ về cuộc sống riêng tư của anh, nên Linh định khi nào hai người chính thức tính chuyện hôn nhân thì sẽ dẫn Bích Trâm về giới thiệu luôn.

- Thì ra anh ấy dối mình là nhà nghèo, chớ thật ra nhìn phòng này thì anh ấy đâu có nghèo!

Bích Trâm lẩm bẩm rồi cầm búi tóc quay trở lại giường. Bấy giờ cô mới thắc mắc dữ hơn về búi tóc này. Cô nào gởi cho Linh để làm gì, bởi tóc này chỉ để dành cho phụ nữ? Mà Bích Trâm thì chưa bao giờ nói với Linh về việc cô cần một đầu tóc giả, bởi tóc Bích Trâm vốn dài và đẹp, nếu không muốn nói là quyến rũ, nhiều người thèm thuồng mà không có được!

- Tóc này để làm gì?

Bích Trâm cứ lặp đi lặp lại câu hỏi trong đầu cho đến khi hai mắt cô như có ai đó kéo trì xuống.

Cơn buồn ngủ bất chợt kéo đến, khiến cho Bích Trâm dù mới vừa tỉnh lại sao cơn ngất, cũng không thể cưỡng lại được...

° ° °

-Tỉnh lại đi chớ, ngủ gì mà li bì vậy?

Nghe giọng nói quen quen, Bích Trâm từ từ mở mắt ra, cô giật mình khi thấy đứng trước mặt mình là chị Marie Lan và Lan Ngọc, một đồng nghiệp.

Marie Lan càu nhàu:

- Mày sao vậy Bích Trâm, đau bệnh gì mà nằm cả hai ngày hai đêm, bữa nay nếu tao với con Lan Ngọc không tới đây thì chắc mầy ngủ luôn quá!

Bích Trâm ngơ ngác nhìn quanh, cô nhận ra đây là căn phòng của mình và hoảng hốt:

- Em về đây hồi nào? Ai đưa em về?

Marie Lan lắc đầu:

- Con quỷ này mê ngủ đến không còn nhớ gì hết. Thì con Lan Ngọc và thằng bảo vệ vũ trường đưa mày về chớ ai.

- Về đâu?

- Thì về đây chớ về đâu nữa! Đêm hôm đó mày bị đau bụng rồi ngất đi, tao tính biểu tụi nó chở đi nhà thương, nhưng sau đó thấy mày không đến nỗi nào, nên mới biểu con Lan Ngọc hộ tống mày về luôn nhà.

Quay sang Lan Ngọc, Bích Trâm hỏi dồn:

- Mày đưa tao về đâu?

Lan Ngọc phá lên cười:

- Con khỉ này đầu óc có vấn đề rồi. Thì về đây chớ về đâu.

Bích Trâm nhớ lại căn phòng lạ, cô kêu lên:

- Tôi ở căn phòng đó và bị khoá chặt cửa không ra được!

Marie Lan cũng cười to:

- Con này bị rối loạn thần kinh rồi! Chắc là do mê sảng lâu quá mà ra.

Rồi chị quay sang Lan Ngọc trách:

- Sau bữa đó em không ở lại với nó cho đến lúc nó tỉnh hẳn đã?

Lan Ngọc kêu lên:

- Ở luôn tới bữa nay à? Tối đó em thấy nó thở đều nghĩ chắc sau khi cơn đau giảm sẽ tỉnh lại, mà nhà em có việc nữa, nên em mới bỏ về. Vả lại ở chung nhà với nó còn có bà chủ nhà mà, có gì họ sẽ giúp nó...

Bích Trâm nói lớn:

- Không phải căn phòng này! Em ở...

Chợt nhớ lại búi tóc, cô quay quanh giường tìm và reo lên:

- Nó đây rồi!

Bích Trâm nhặt lấy búi tóc nằm cạnh gối đưa lên nói:

- Vật này em lấy đi trong căn phòng ấy đấy!

Nhìn búi tóc, Marie Lan ngạc nhiên:

- Của ai vậy?

- Em cũng không biết, nhưng chắc chắn là của một cô gái nào đó.

Rồi cô kể lại khá tỉ mỉ chuyện mình nằm trong căn phòng lạ đó. Nghe xong Lan Ngọc kêu lên:

- Nó kể nghe giống như trong chuyện Liêu Trai quá!

Marie Lan cũng nói:

- Giống như người ta mơ gặp ma, thậm chí còn... ăn nằm với ma nữa!

Biết họ chế nhạo mình, Bích Trâm gắt lên:

- Không phải là mơ đâu! Nếu mơ thì làm sao có lọn tóc thật này ở đây?

- Nhưng nếu là thật thì... chuyện ấy là chuyện gì? Bây giờ mày thấy trong người ra sao, có cảm giác như vừa... ăn nằm với ma không?

Bích Trâm la lên:

- Chị nói bậy! Ăn nằm đâu mà ăn nằm...

Tuy nói vậy nhưng cô cũng đưa tay sờ xuống bụng dưới của mình. Cảm giác đau đau như bữa tối đó đã hết hoàn toàn.

Lan Ngọc hỏi:

- Bữa đó mày đau gì vậy? Có phải bị... kẹt rồi đau không?

- Đâu có, tao mới vừa hết mà.

Marie Lan bảo:

- Nó giống như người bị hư thai vậy đó!

- Làm gì có!

Cả Marie Lan và Lan Ngọc đều phá lên cười:

- Tụi tao tưởng đâu mà ham hố rồi vướng bầu chớ! Cũng may, chớ nếu thiệt thì hết làm ăn, đói nhăn răng con ơi!

- Mấy người nói bậy...

Bàn ra tán vào lại càng làm cho Bích Trâm thêm rối. Cô cứ thắc mắc hoài chuyện căn phòng lạ và búi tóc:

- Như vậy là sao? Nếu là giấc mơ thì làm sao lọn tóc còn ở đây?

Marie Lan cũng tán đồng:

- Chuyện này hơi lạ... Theo tao, con Bích Trâm hỏi lại bà chủ nhà xem, búi tóc này của ai. Có thể bà ta biết...

Bà chủ nhà sau đó lắc đầu bảo:

- Phòng cô Bích Trâm mỗi khi đi là khoá kín lại, đâu có ai vào đó được. Mà trong nhà này cũng chẳng ai có búi tóc đó.

Lan Ngọc nhắc:

- Mày liên lạc với Linh xem, hỏi anh ấy coi có phải căn phòng trong giấc mơ của mày có phải là của anh ấy không?

Bích Trâm lắc đầu:

- Tao không biết nhà của anh ấy.

- Vậy thử tìm anh ấy xem.

Bích Trâm vẫn lắc đầu:

- Hơn tuần nay tao không gặp Linh. Hình như là anh ấy đi xa ở đâu đó.

 

1 2 3 4
Trang Chủ
hayqua Trang chủ
On: crack
Today: 1
Vietnam Backlinks