watch sexy videos at nza-vids!

wap tai game


Thế Giới Giải Trí

Ngôi nhà huyền bí

Chiều nay Tuyền bỗng có ý định dạo chơi ngắm cảnh ở khu vực xa hơn thường ngày. Cô rủ nhỏ Tú nhưng nó đã lười biếng từ chối. Mặc dù vậy, Tuyền vẫn hành động theo sở thích sau khi đã cầm theo chiếc áo lạnh và một khăn quàng cổ. Cô dặn với bà vú:

- Một lát nữa vú và nhỏ Tú cứ ăn cơm trước, đừng có chờ con.

Không đi theo con đường mòn dẫn đến nhà ông bà Thành Danh, Tuyền rẽ phải tiến thẳng lên đồi trà, nhưng nơi đây thật yên tĩnh không còn bóng dáng công nhân nào vì đã hết giờ làm việc. Đi xa thêm một chút nữa Tuyền mới chịu dừng lại, đứng ở độ cao nhất, cô đưa mắt ngắm nhìn toàn bộ khu vực quanh mình và cảm nhận được hết sự trù phú của nông trường trà Thành Danh.

Hèn chi họ giàu có rất nhanh với mức doanh thu hằng năm tính bằng tiền tỷ. Vừa phóng tầm nhìn, vừa suy nghĩ, Tuyền không hề hay biết phía sau lưng mình đang có một đôi mắt dán chặt vào người cô. Gió lúc này đang bắt đầu nổi lên làm không khí dịu xuống dần, Tuyền đưa tay hái vài búp trà cho vào miệng nhấm, cảm thấy vị chan chát.

- Trà xanh không độc đáo bằng trà đã được sấy khô, sao tẩm rồi cô à.

Nghe tiếng nói bất thình lình vang lên ngay bên cạnh, Tuyền giật thót cả người. Cô run rẩy quay nhanh lại thì trông thấy một khuôn mặt đang nhìn mình bằng thái độ rất thản nhiên:

- Sao cô có vẻ hoảng hốt vậy? Tôi có phải là con quái vật thời tiền sử xuất hiện đột ngột để ăn thịt cô đâu.

Giọng nói khá trầm tĩnh của người thanh niên đã trấn an Tuyền được phần nào, song nghĩ lại thấy âm điệu của nó cũng đầy vẻ giễu cợt. Cô đặt tay lên ngực để trấn tĩnh rồi nghiêm mặt:

- Anh là ai... sao lại nấp sau lưng tôi?

Người thanh niên chỉnh lại câu hỏi của Tuyền ngay lập tức:

- Cô nói sai. Tôi đã ở đây trước khi cô hiện diện.

Tuyền vội cãi:

- Vậy cớ sao tôi không nhìn thấy được anh chứ?

Bờ môi người thanh niên hơi hé cười:

- Tại đôi mắt của cô không tinh tường đó thôi, đâu phải lỗi ở tôi.

- Vậy anh đang làm gì ở đây?

- Nhìn trời, trông mây... Chắc cô không có ý bảo khoảng không gian bao la này chỉ độc quyền cô tận hưởng chứ?

Vẻ mặt Tuyền thoáng gượng:

- Tôi... tôi không phải là chủ nhân của vườn trà này.

Người thanh niên nhìn vào cô đăm đăm:

- Điều ấy tôi đã biết. Tôi còn biết cô là một cô giáo vừa dọn đến ở đây.

Tuyền giễu lại trả đũa:

- Anh biết nhiều vậy sao?

Người thanh niên nhún nhẹ vai:

- Chuyện cô đến ở đây có gì là bí mật đâu, ngược lại cả vùng này đều biết chứ chẳng phải riêng tôi.

Rồi anh ta nói một mình, nhưng cố ý lại để cho Tuyền nghe:

- Lòng tốt của người ta cần được phô trương rộng rãi mà...

Tuyền có cảm tưởng đang bị xúc phạm, cô đỏ mặt:

- Tôi nghĩ bác Thành Danh không xấu như anh tưởng đâu... Việc tôi đến ở ngôi biệt thự hoang kia rất công khai, mọi người đều thấy cả.

Người thanh niên bỗng chuyển hướng câu chuyện:

- Cô có lá gan hơi lớn đấy.

Tuyền cố tình lờ đi:

- Anh vừa nói gì cơ?

Người thanh niên khoanh tay, hất hàm về phía ngôi biệt thự Tuyền đang trú ngụ:

- Cô ở đó mà không cảm thấy sợ hãi điều gì sao?

Tuyền làm ra vẻ thản nhiên:

- Có gì đáng sợ đâu.

- Cô bạo gan thật.

- Đừng khen tôi sớm như vậy. Chẳng qua là tôi chỉ phát hiện ra điều gì để khiếp đảm cả.

- Nếu có thì cô dám lưu lại đó nữa không?

Bất giác, Tuyền thở than:

- Không lưu lại đó thì chúng tôi biết phải đi đâu?

- Cô không có nhà để ở sao?

- Không... nếu có thì chị em tôi đâu phải đến cái xứ sở núi non này để ẩn náu, làm bạn với những nỗi buồn triền miên chứ?

- Thế cha mẹ cô đâu hết rồi?

Nghe hỏi, Tuyền ngậm ngùi:

- Đã chết hết. Chúng tôi hiện giờ là những kẻ mồ côi.

Lúc này dường như người thanh niên đã biết thông cảm cho hoàn cảnh của Tuyền. Anh ta nhỏ giọng nói:

- Thì ra là như thế!

- Phải. Chúng tôi không có sự Ila chọn nào tốt hơn.

- Sống ở ngôi biệt thự hoang ấy, cô cảm thấy thế nào?

Tuyền nói thật lòng:

- Khá cô đơn và rất buồn bởi chúng tôi không có bạn.

Đột nhiên người thanh niên tỏ ra thân thiện với Tuyền hơn:

- Cô có muốn tôi thường xuyên lui tới trò chuyện không?

Tuyền ngước mắt nhìn lên:

- Anh ở đâu?

Người thanh niên chỉ tay:

- Ngoài xóm đằng kia, cách đây cũng không xa là bao.

Đến lượt Tuyền điều tra lai lịch người đối diện:

- Anh là công nhân của nông trường này?

- Đúng. Tên tôi là Sinh.

- Anh có gia đình chưa?

Vẫn với nụ cười trên môi, Sinh hóm hỉnh:

- Cô muốn hỏi tôi có vợ con chưa chứ gì?

Nhưng Tuyền không quan tâm tới lời nói của anh mà cuống quýt chỉ tay về phía trước, giọng run sợ:

- Ôi người hay ma...?

Sinh nhìn theo rồi cả cười:

- Ha... ha... coi bộ cô bị ám ảnh nặng nề rồi.

- Nhưng... tôi vừa mới thấy...

- Thấy gì nào?

Giọng Tuyền như lạc đi:

- Một... khuôn mặt... dị dạng...

Sinh tỉnh bơ:

- Có gì đáng sợ đâu, họ cũng là người như ta mà...

- Sao anh biết?

- Bởi tôi và họ cùng ở chung một căn nhà.

Nghe tới đây, Tuyền rùng mình mấy cái liền:

- Họ là người thân của anh à?

Sinh gật đầu:

- Đại khái là như vậy.

- Sao không thể nói chính xác?

Bị hạch lại, Sinh bạnh miệng:

- Tôi gọi ông ta bằng chú... cô biết như thế là quá đủ rồi.

Trong lúc Tuyền còn đang gợn lên những thắc mắc thì Sinh vẫy tay về hướng một bụi cây, anh cất tiếng:

- Chú Nhị à... ra đây đi, kẻo người ta lầm tưởng chú là con ma sống đó!

Không có lời đáp lại, chỉ có tiếng sột soạt của lá cây một lúc rồi im. Sinh quay lại bảo Tuyền:

- Chú ấy không muốn ai nhìn thấy bộ mặt xấu xí của mình. Chú luôn bị mặc cảm...

Chẳng biết từ bao giờ Tuyền đã nắm lấy tay Sinh, có lẽ trong lúc sợ hãi cô đã vô ý định nhờ anh che chở chăng? Và khi bình tĩnh lại, Tuyền hết sức thẹn thùng thu nhanh bàn tay của mình về, trước tia nhìn tinh nghịch của Sinh như đang trêu chọc cô:

- Tối rồi, tôi về đây.

Nhưng đôi chân của cô chưa kịp hoạt động thì Tuyền lại phải lùi sát vào người Sinh. Cô la toáng lên và yêu cầu:

- Anh phải đưa tôi về.

Sinh ngó lơ đi nơi khác:

- Đâu có chuyện lạ đời vậy? Tôi nhớ lúc đến đây ngắm cảnh cô tự đi được mà.

Tuyền nhìn vào từng bụi cây, gương mặt như sắp khóc:

- Lúc đó, tôi chưa nhìn thấy điều gì khiếp đảm cả.

- Nhưng chú tôi không phải là ma...

Lời nhấn mạnh của Sinh không làm Tuyẻn nguôi sợ. Cô lắp bắp:

- Liệu ông ta có làm hại tôi không?

- Hãy đi mà hỏi ông ấy.

- Tôi không dám.

Rồi thu hết can đảm, Tuyền ù chạy về hướng ngôi biệt thự cũ thật nhanh đến độ không còn thở ra hơi. Khi dừng lại, cô đã ngã vào vòng tay của ai đó mà không thể nhận dạng được. Tuyền chỉ mơ hồ nghe thấy tiếng mình hét và cảm giác toàn thân nhẹ hẫng... bềnh bồng...

 

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 ...
Trang Chủ
hayqua Trang chủ
On: crack
Today: 1
Vietnam Backlinks