watch sexy videos at nza-vids!

wap tai game


Thế Giới Giải Trí

Vòng xoáy chết người

MỞ ĐẦU

Mitsuo Ando tỉnh dậy từ giấc mơ mà trong đó anh đang chìm xuống biển cả. Tiếng chuông điện thoại len lỏi vào tiếng sóng, và phút sau anh giật mình tỉnh giấc, như thể những con sóng đã cuốn anh đi.

Anh với tay ra khỏi giường, nhấc điện thoại lên.

"A lô."

Ando đợi, nhưng không có âm thanh nào từ đầu dây bên kia.

"A lô," anh lặp lại, lần này nghiêm nghị hơn, hối thúc người gọi trả lời. Một giọng phụ nữ vang lên, ảo não đến rùng mình.

"Anh đã nhận được chưa?"

Giọng nói khiến cho Ando mệt mỏi. Anh cảm giác như đang bị kéo vào một cái rãnh tối đen. Giấc mơ vừa thoát khỏi lại vụt thoáng qua trước mắt. Một con sóng lớn đột nhiên cuốn anh khỏi bờ: khi chìm xuống đáy biển, anh mất hết mọi cảm giác lên hay xuống, phải hay trái, và đành phó mặc cho dòng nước... Như mọi lần, anh cảm thấy một bàn tay nhỏ đang tóm lấy ống chân. Mỗi lần gặp giấc mơ này, anh cảm giác bàn tay nhỏ ấy chạm vào chân mình, nhưng ngón tay như cỏ chân ngỗng trôi tuột đi rồi biến mất vào sâu thẳm đại dương. Anh hoàn toàn không thể làm gì chống lại, điều đó khiến anh khổ sở. Anh vươn tay ra, chắc rằng mình có thể với tới cơ thể đó, nhưng vẫn không thể nắm được. Nó luôn trượt khỏi tay anh, chỉ bỏ lại vài sợi tóc mềm mượt.

Giọng nói của người phụ nữ làm anh không thoải mái khi hình dung lại rõ rệt cái cảm giác mềm mại của lọn tóc kia.

"Có, anh nhận được rồi," Ando trả lời, giọng khó chịu.

Lá đơn ly hôn của họ. Nó được chuyển đến hai, ba ngày trước, đầy đủ chữ ký và con dấu của vợ anh. Điều duy nhất Ando phải làm là ký tên, đóng dấu, vậy là tờ giấy sẽ hoàn thành mục đích tồn tại của nó. Nhưng anh chưa làm.

"Rồi?" Sự mệt mỏi hiện rõ trong giọng nói khi cô thúc giục anh. Sao cô có thể lãnh đạm đến thế khi chấm dứt cuộc hôn nhân bảy năm trời?

"Rồi sao?"

"Tôi muốn anh ký vào đó, đóng dấu, rồi gửi lại cho tôi."

Ando lắc đầu. Đã bao lần anh cố nói cho cô hiểu? Anh muốn làm lại từ đầu. Nhưng mỗi lần anh nhắc đến điều đó, cô lại đưa ra những điều kiện anh không thể đáp ứng được, như thể chứng tỏ cho anh biết độ quyết tâm của mình. Anh từng hoàn toàn sẵn sang từ bỏ mọi tự trọng để quỳ gối trước cô, nhưng gần đây, anh ngày càng thấy mệt mỏi với ngay cả việc làm ấy.

"Được rồi. Anh sẽ làm như em muốn." Ando ngạc nhiên với chính mình, anh đầu hàng quá dễ dàng.

Vợ anh yên lặng một lúc, rồi lên giọng, "Tôi nghĩ anh còn nợ tôi một lời giải thích."

"Về cái gì?" Một lời đáp ngớ ngẩn.

"Về điều anh đã làm với tôi."

Vẫn nắm chặt ống nghe, Ando nhắm nghiền mắt. Cô ta định chì chiết mình mỗi sáng ngay cả sau khi đã ly dị theo ý cho ta hay sao? Đúng là một ý nghĩ làm thoái chí.

"Là lỗi của anh." Nhưng anh nói ra điều đó quá dễ dàng, nghe không có chút cảm xúc, khiến cô điên lên.

"Anh không bao giờ quan tâm đến nó cả."

"Em nói vớ vẩn gì thế. Hãy thử nghĩ lại xem!"

"Được, thế thì, tại sao..."

"Đừng hỏi. Em đã biết rõ câu trả lời mà."

"Sao anh có thể làm một công việc như thế?" Giọng cô run lên, dấu hiệu của một cơn tức giận đang nhen nhóm. Anh muốn nói cô đừng bao giờ gọi lại nữa rồi dập máy, nhưng kiềm chế được. Đó là điều tối thiểu anh có thể làm. Điều anh có thể làm để chuộc lỗi là im lặng chịu đựng sự buộc tội của vợ anh, cho phép cô giải tỏa nỗi đau đớn của mình.

"Nói gì đi." Giờ thì cô bật khóc.

"Nói gì? Đã một năm ba tháng rồi, chúng ta không nói điều gì khác cả. Chẳng còn gì để nói nữa."

"Trả nó lại cho tôi!"

Một tiếng khóc đau đớn, hoàn toàn mất hết lý trí. Anh không cần hỏi cô muốn ai trở lại. Ando cũng muốn nó trở về. Đấy cũng là điều anh đã và đang cầu nguyện từng ngày, dù biết rõ rằng cầu nguyện chỉ là vô ích. Trả nó lại. Con xin người! Hãy mang nó về!

"Anh không thể," anh nói đơn giản, cố gắng trấn an cô.

Anh không thể chịu đựng khi nghe giọng vợ mình như thế này, chìm đắm trong đau đớn của quá khứ, cô không muốn bắt đầu một cuộc sống mới. Ando đang cố gắng, ít nhất là sống tích cực hơn. Không thể lấy lại điều đã mất, anh cố hết sức để hàn gắn cuộc hôn nhân của họ, để thuyết phục cô về cuộc sống mới mà họ sẽ xây dựng, nếu có thể. Anh không muốn ly dị vì chuyện này. Anh sẵn sàng làm bất cứ điều gì. Bất kỳ điều gì cũng đáng, nếu như họ có thể trở lại thành một cặp vợ chồng hạnh phúc như xưa. Nhưng vợ anh không muốn hướng đến tương lai, cô buộc tội anh vì tất cả mọi thứ.

"Trả nó cho tôi!"

"Em còn muốn anh làm gì nữa đây?"

"Anh còn không biết anh đã gây ra chuyện gì hay sao!"

Ando thở dài, đủ lớn để phía đầu dây bên kia có thể nghe thấy. Vợ anh đang lặp đi lặp lại những câu nói vô ích đó; rõ rang cô rất dễ nổi nóng. Anh muốn cô đến gặp bạn anh, một bác sĩ tâm lý. Nhưng cha cô cũng là bác sĩ, giám đốc một bệnh viện, cô xem lời đề nghị của anh là một sự can thiệp.

"Anh cúp máy đây."

"Thế đấy, cứ chạy trốn như anh vẫn hay làm đi."

"Anh muốn em quên đi. Vượt qua chuyện này đi." Anh biết nói thế chỉ vô ích, nhưng anh không nghĩ được gì khác để nói.

Ando bắt đầu đặt ống nghe xuống. Khi anh làm thế, một tiếng hét tuyệt vọng phát ra từ ống nghe. "Tôi muốn anh trả Takanori lại..."

Thậm chí sau khi anh gác máy, cái tên vẫn tràn ra khỏi điện thoại cho đến khi tiếng vọng của nó lấp đầy căn phòng. Ando lẩm nhẩm cái tên đó mà không hề nhận ra.

Takanori, Takanori, Takanori.

Ando nằm bất động trên giường một lúc, nghiêng người, cuộn lại, hai tay ôm đầu. Rồi anh liếc nhìn đồng hồ, biết rằng mình không thể nằm như thế mãi. Đã đến giờ đi làm.

Ando rút giắc cắm điện thoại để vợ anh không thể gọi lại, rồi đến đứng bên cửa sổ. Khi mở cửa cho phòng bớt u ám, anh nghe tiếng kêu của một con quạ. Chúng thường bay từ công viên Yoyogi đến đậu trên những hàng dây điện, có điều tiếng kêu lần này nghe gần hơn bình thường - nó khiến anh giật mình. Nhưng tiếng chim kêu, rộn rang và vang xa, cũng khiến tâm trạng anh nhẹ bớt. Tiếng kêu trái ngược với đại dương sâu thẳm đen tối trong giấc mơ của anh, trái ngược với tiếng khóc con tuyệt vọng của người vợ. Hôm đó là sáng chủ nhật, một ngày thu trong sáng.

Có lẽ chính tiết trời tuyệt đẹp khiến Ando tủi thân, nước mắt đã tràn trên má anh. Anh hỉ mũi. Anh ở một mình trong căn hộ nhỏ. Anh buông mình xuống giường. Anh nghĩ mình đã kháng cự được những giọt nước mắt, nhưng giờ đây chúng lại tuôn trào nơi khóe mắt anh.

Rồi anh nghẹn ngào khóc, vừa ôm chặt gối, vừa gọi tên đứa con trai. Anh ghét chính mình khi suy sụp như thế. Nỗi đau buồn ghé thăm anh không thường xuyên; nó chờ đợi cho đến khi có điều gì khơi mào, và rồi cứ tiếp tục tiến đến. Đã vài tuần rồi anh không khóc thương đứa con. Dù những cơn khóc ngày càng thưa thớt đi, nhưng khi buồn thương kéo đến, nỗi đau vẫn sâu sắc như cũ. Điều này sẽ kéo dài đến bao giờ? Anh không thể chịu đựng được cả việc thắc mắc như thế.

Ando lấy một chiếc phong bì đặt giữa hai cuốn sách trên giá và lôi ra một lọn tóc rối. Đó là tất cả những gì còn lại từ cơ thể đứa con. Anh đã chạm được đầu thằng bé, và khi cố kéo nó về phía mình, những sợi tóc này đã đứt ra. Quả là một sự diệu kỳ khi chúng cứ bám chặt vào tay anh khi anh đang vẫy đạp giữa đại dương. Chúng xoắn chặt vào chiếc nhẫn cưới của anh. Xác thằng bé không bao giờ nổi lên. Người ta không thể làm hỏa táng theo đúng nghi lễ. Mớ tóc là một phần thi thể duy nhất còn lại của con anh.

Ando đưa lọn tóc lên má và hồi tưởng lại làn da của con anh. Khi nhắm mắt, Takanori lại sống dậy trong tâm trí. Ando hầu như tin rằng con đang ở ngay đó...

Đánh răng xong, Ando đứng trước gương, cởi trần từ phía thắt lưng. Anh đặt tay lên cằm chà nhẹ. Ando dùng lưỡi rà mặt trong của hàm răng: vẫn còn một chút cao răng bám vào. Anh thấy một vết nhỏ trên cổ, ngay dưới cằm, đó là chỗ dao cạo đã bỏ qua. Anh đưa dao cạo lên, cạo phần râu còn sót, rồi chợt sững lại, bắt gặp hình ảnh phản chiếu của chính mình. Ando nâng cằm nhìn vào cái cổ xanh tái đang rướn lên trong gương. Anh xoay hướng cầm dao cạo, kề mặt sau của dao vào đầu cổ họng, rồi chậm rãi kéo từ cổ đến ngực, xuống vùng cơ hoành, cuối cùng dừng lại ở phần rốn. Một vệt trắng chạy dọc trên bề mặt da, từ giữa ngực xuống đến bụng. Anh đang tưởng tượng chiếc dao cạo là con dao mổ, hình dung việc mổ xẻ cơ thể mình. Công việc hàng ngày của Ando là mổ các tử thi, nên anh hoàn toàn rõ trong lồng ngực của mình có những gì. Trái tim to bằng nắm tay nằm lọt giữa hai lá phổi đang đập mạnh. Anh gần như có thể nghe được tiếng tim đập nếu tập trung. Nhưng nỗi đau dai dẳng trong lồng ngực đó - nỗi đau đó trú ngụ nơi đâu? Có phải nơi trái tim? Anh muốn dùng đôi tay trần của mình lôi ra khối đau thương đó.

Con dao cạo như sắp trượt ra khỏi làn da đầy mồ hôi, nên anh đặt nó xuống cái kệ bên bồn rửa. Anh xoay đầu và nhìn thấy vệt máu nhỏ bên trái cổ họng. Anh đã làm xước da. Lẽ ra anh phải cảm thấy một chút đau nhói nơi lưỡi dao cắt vào da, nhưng khi nhìn vào vết máu anh chẳng cảm thấy gì cả. Gần đây anh dần trở nên vô cảm với nỗi đau thể xác. Nhiều khi anh chỉ biết mình bị thương sau khi đã nhìn thấy vết thương. Có lẽ anh đang mất đi khát vọng sống.

Anh chấm khăn lên cổ rồi cầm đồng hồ. Tám giờ rưỡi. Anh nên đi làm. Công việc là điều duy nhất cứu rỗi anh những ngày này. Chỉ khi chìm đắm vào công việc anh mới tránh được sự đeo bám của ký ức. Ando, một giảng viên khoa pháp y của Đại học Y Fukuzawa, đồng thời là chuyên viên của cơ quan giám định pháp y Tokyo. Chỉ khi tiến hành mổ tử thi anh mới quên đi cái chết của đứa con thân yêu. Thật trớ trêu, làm việc với những xác chết lại giải thoát cho anh khỏi cái chết đã làm anh đau lòng.

Anh ra khỏi nhà. Khi qua sảnh của nhà cao ốc, anh nhìn đồng hồ. Một thói quen. Anh chậm năm phút so với thời gian biểu: năm phút bỏ ra để ký tên đóng dấu lên lá đơn ly dị. Chỉ năm phút, mối ràng buộc giữa anh với vợ đã bị cắt đứt. Anh biết quãng đường từ nhà đến trường đại học có ba hòm thư. Ando quyết định bỏ chiếc phong bì vào hòm thư đầu tiên trên đường đi. Anh vội vã ra ga.



PHẦN 1
KHÁM NGHIỆM TỬ THI

1

Hôm nay đến lượt Ando mổ tử thi. Trong phòng Giám định Pháp y, anh nhìn chằm chằm vào hồ sơ của tử thi sắp mổ. Khi so sánh các bức ảnh Polaroid chụp hiện trường, bàn tay anh bắt đầu toát mồ hôi, nhiều lần phải đến bồn nước rửa tay. Lúc này giữa tháng Mười, trời không nóng, nhưng Ando luôn là người ra nhiều mồ hôi. Anh có thói quen rửa tay nhiều lần trong ngày.

Anh rải các tấm ảnh lên bàn một lần nữa. Một bức ảnh gây cho anh sự chú ý đặc biệt. Trong đó, một người đàn ông dáng to bè chắc nịch đang ngồi, đầu tựa vào mép giường, đó là tư thế lúc anh ta tắt thở. Không có bằng chứng của tổn thương bên ngoài. Tấm ảnh tiếp theo chụp cận cảnh khuôn mặt. Không có bằng chứng về sự sung huyết, không có dấu hiệu bị bóp cổ. Ando không tìm được bất cứ điều gì trong các tấm ảnh giúp suy ra nguyên nhân của cái chết. Đấy là lý do khiến cho, dù cho không có dấu hiệu của một vụ phạm tội, thi thể vẫn được gửi tới phòng Giám định Pháp y để khám nghiệm. Trông như thế đó mà một cái chết bất ngờ, một cái chết bất thường và theo luật định, tử thi chưa thể được đem thiêu trước khi nguyên nhân cái chết được xác định.

Tử thi ở tư thế tay chân dang rộng. Ando biết người này, biết rất rõ, một người bạn cũ thời đại học, người mà Ando không bao giờ nghĩ rằng sẽ có ngày mổ xác anh ta. Ryuji Takayama, người cách đây chỉ mười hai tiếng đồng hồ vẫn còn sống, từng là bạn học của Ando trong suốt sáu năm ở trường y.

Hầu hết những người tốt nghiệm trường y đều mong muốn trở thành bác sĩ khám bệnh, nên khi Ando quyết định vào ngành pháp y, mọi người bàn tán sau lưng rằng anh là kẻ lập dị. Nhưng Takayama thậm chí còn đi trái hẳn chuyên ngành. Anh ta đứng đầu lớp ở trường y, nhưng sau khi tốt nghiệp, anh ta học lại, làm một sinh viên khoa triết học. Vào thời điểm bị chết, anh ta đang là giảng viên triết học, chuyên ngành logic. Giảng viên cũng là vị trí Ando đang giữ trong khoa của mình. Nói cách khác, dù nhà trường đã cho Takayama đăng ký học lại như một sinh viên năm thứ ba, thì sự thăng tiến của anh tại khoa triết học quả là thần tốc. Chết ở tuổi ba hai, anh ta kém hai tuổi so với Ando, người đã mất hai năm dùi mài kinh sử để thi được vào trường đại học mong muốn.

Mắt Ando dừng lại ở dòng ghi thởi điểm tử vong: 9:49 tối hôm trước.

"Thời điểm tử vong cực kỳ chính xác", Ando nói, ngước nhìn viên trung uý cảnh sát dánh dong dỏng cao đền theo dõi việc mổ tử thi. Theo những gì Ando biết, Takayama sống độc thân trong một căn hộ ở Đông Nakano. Một người độc thân sống một mình, chết đột ngột ngay tại nhà, lẽ ra không thể nào xác định được chính xác thởi điểm chết mới đúng.

"Tôi nghĩ anh có thể cho rằng chúng ta may mắn", viên trung uý lãnh đạm nói và ngồi chiếc ghế gần đó.

"May mắn? Như thế nào?"

Viên trung uý quay sang người đi cùng, một hạ sĩ trẻ, "Mai Takano có ở đây chứ?"

"Vâng, thưa sếp. Tôi thấy cô ấy ở ngoài phòng chờ."

"Anh muốn đi mời cô ấy vào không?"

"Vâng thưa sếp."

"Cô ấy không phải người thân, nhưng chính là người đã phát hiện ra thi thể. Một trong những sinh viên được giáo sinh Takayama yêu quý, thực tế là người tình của anh ta. Nếu anh có bất cứ nghi ngờ gì về lời khai, anh có thể tự hỏi cô ấy. Bất kì câu hỏi nào, thưa bác sĩ."

Theo quy định ngay sau khi mổ pháp y, phải chuyển tử thi phải chuyển tử thi cho người trong gia đình. Trong trường hợp của Takayama, đó là mẹ của anh ta, em trai và em dâu. Họ đang ở phòng đợi cùng với Mai Takano.

Cô bước vào phòng, rồi đứng lại lắc đầu. Khi thấy cô, Ando đứng dậy ngay, cúi chào, rồi lấy ghế mời cô ngồi. " Tôi xin lỗi vì để cô tham gia vào chuyện này." anh nói.

Mai mặc váy màu xanh dương nhạt, tay cầm khăn trắng. Ando tự hỏi liệu việc đứng gần xác chết có làm tôn lên vẻ đẹp của một người phụ nữ hay không. Dáng cô thon thả, tay chân mảnh mai, chiếc váy giản dị nhã nhặn làm nổi bật nước da nhợt nhạt. Khuôn mặt có hình trái xoan hoàn hảo, các đường nét mềm mại và cân đối. Ando có thể nhìn thấy những đường cong tuyệt đẹp trên vỏ hộp sọ của cô mà không cần mổ xẻ nó ra. Chắc chắn rằng, dưới làn da kia, các bộ phận nội tạng đều có màu sắc khoẻ khoắn và bộ khung xương đều đặn một cách hoàn hảo. Đột nhiên anh mong muốn được chạm vào chúng.

Viên trung tá giới thiệu, rồi cả hai chào nhau. Mai ngồi xuống chiếc ghế Ando đã để sẵn, nhưng cô loạng choạng. Cô phải dựa vào bàn.

"Cô có ổn không?" Ando nhìn cô, dò xét nước da. Cô đột nhiên trở nên tái nhợt dưới làn da trắng muốt. Anh tự hỏi có phải cô bị thiếu máu.

"Tôi ổn, cảm ơn anh." Cô nhìn vào một điểm trên sàn nhà trong một lúc, chấm khăn tay lên trán, cho đến khai viên trung uý đưa cô một cốc nước. Cô uống nước, nước làm cho cô trấn tĩnh một chút. Cô ngẩng đầu và nói giọng yếu ớt đến nỗi Ando gần như không nghe ra.

"Xin lỗi, chỉ là tôi ..."

Ando hiểu ngay lập tức. Cô đang trong kỳ kinh nguyệt; điều đó, cộng với sự căng thẳng về cảm xúc, là lý do tình trạng thiếu máu cỷ cô. Nếu chỉ như vậy thì không có gì phải lo lắng cả.

"Thật tình cờ anh Takayama quá cố và tôi lại là bạn ở trường đại học." Anh nói với cô điều này một phần để cô trấn tĩnh hơn.

Mai ngước đôi mắt vẫn cụp xuống từ nãy giờ lên. "Anh nói tên anh là Ando?"

"Đúng."

Cô nhìn anh chăm chú. Rồi với nỗi vui mừng lộ rõ, cô chớp mắt và cúi nhẹ như thể đang gặp lại một người bạn cũ. "Tôi rất mừng vì được biết anh."

Ando nghĩ có thể lý giải biểu hiện trên nết mặt cô, có lẽ cô cảm thấy tim tưởng rằng mối quan hệ bạn bè giữa Ando với Takayama sẽ khiến anh không đối xử tàn nhẫn với thi thể của anh ta. Nhưng thực sự, có hay không mối quan hệ đó với người đã chết cũng không ảnh hưởng đến việc anh cầm dao mổ như thế nào.

"Xin thứ lỗi, cô Takano." viên trung uý xen vào. "Cô có thể kể lại chính xác điều cô nói với chúng tôi về việc cô đã phát hiện ra xác chết như thế nào?" Anh ta dường như quyết tâm không bỏ qua vụ việc này chỉ vì không có dấu hiệu của hành vi phạm pháp. Không có thì giờ để lãng phí cho việc ôn lại các kỷ niệm sâu sắc về người đã chết. Anh ta đợi Mai đến đây để cô trình bày câu chuyện của cô cho Ando nghe. Cô là người đầu tiên nhìn thấy thi thể, và Ando là chuyên gia pháp y có bổn phận khám nghiệm tử thi. Hy vọng cho họ gặp nhua có thể tìm ra nguyên nhân cái chết. Đó là lý do họ tâp hợp tại đây hôm nay.

Bằng một giọng lặng lẽ, Mai bắt đầu kể cho Ando câu chuyện gần như những gì đã kể cho cảnh sát vào đêm trước đó.

"Tôi vừa ra khỏi phòng tắm, đang sấy khô tóc thì có điện thoại. Tôi nhìn ngay đồng hồ. Tôi cho đó là một thói quen của mình. Nếu biết chuông điện đổ lúc mấy giờ, tôi thường đoán được người gọi là ai. Giáo sư Takayama hiếm khi gọi cho tôi, thường thì tôi gọi cho anh ấy. Và hiếm khi anh ấy gọi sau chín giờ. Do đó, lúc đầu tôi không nghĩ là anh ấy. Tôi nhắc điện thoại, nói "A lô", ngay sau đó tôi nghe một tiếng thét tờ phía đâu dây bên kia. Lúc đầu tôi nghĩ đó là một trò đùa ác. Tôi bất ngờ và đưa điện thoại ra xa khỏi tai, nhưng rồi tiếng kêu nhỏ dần và chuyển sang van xin, rồi tất cả biến mất. Tôi có cảm giác như mình bị bao trùm trong sự tĩnh lặng không thuộc về thế giới này. Tôi đưa ống nghe lại gần tai lắng nghe xem có dấu hiệu gì không, kinh hãi nghĩ đến điều tôi có thể khám phá ra. Và rồi, đột nhiên, giống như chiếc công tắc được bật lên, khuôn mặt giáo sư Takayama hiện lên trong đầu tôi. Tôi nhận ra tiếng kêu thét đó. Nghe giống giọng anh ấy, nhưng đường dây đang bận. Rồi tôi kết luận rằng chính anh ấy đã gọi và rằng có chuyện gì xày ra với anh ấy."

"Vậy cô và Ryuji không nói với nhau điều gì sao?" Ando hỏi.

Cô lắc đầu. "Không. Tôi chỉ nghe tiếng thét."

Ando viết nguệch ngoạc lên một tờ giấy ghi chú rồi đề nghị cô tiếp tục. "Chuyện gì xảy ra sau đó?"

"Tôi đến căn hộ của anh ấy để xem có chuyện gì xảy ra. Mất một giờ đi tàu tôi mới đến nơi. Và khi tôi bước vào... anh ấy ở đó, cạnh giường trong căn phòng phía trong bếp..."

"Cửa trước không khoá sao?"

"Anh ấy... đã đưa tôi một chiếc chìa khoá." Cô nói với một chút ngại ngùng chân thật.

"Không, ý tôi là lúc đó cửa bị khoá từ phía trong phải không?"

"Đúng vậy."

"Rồi, cô đi vào." Ando gợi ý.

"Giáo sư Takayama tựa đầu lên giường, mặt nhìn lên, tay chân dang rộng." Giọng cô chững lại. Cô lắc đầu mạnh như thể muốn xua đi cảnh tượng đang diễn lại trước mắt.

Ando không cần cô giải thích gì thêm nữa. Anh đã có các tấm ảnh trước mặt mình. Chúng nói về thi thể bất động của Ryuji hùng hồn hơn bất cư ngôn từ nào.

Ando dùng những tấm hình làm quạt phe phẩy trên lông mày đẫm mồ hôi. "Có điều gì khác lạ trong căn phòng không?"

"Tôi không nhận thấy gì cả... Ngoại trừ, điện thoại không gác máy. Tôi có thể nghe âm thanh u u phát ra từ đó."

Ando cố gắng đối chiếu những thông tin thu lượm được từ báo cáo sự việc và câu chuyện của Mai để xây dựng lại tình huống. Ryuji đã cảm thấy có điều gì đó không ổn với mình nên gọi điện cho người tình, Mai Takano. Hẳn là anh ta hy vọng cô có thể giúp được. Nhưng tại sao anh ta không gọi 911? Bạn bị một cơn đau bất ngờ trong lòng ngực, nếu bạn có thời gian và đủ sức để gọi điện thoại, thông thường trước hết sẽ là gọi xe cấp cứu.

"Ai đã gọi 911?"

"Tôi gọi."

"Từ đâu?"

"Căn hộ của giáo sư Takayama"

"Vậy anh ta đã không gọi, có đúng không?" Ando liếc mắt nhìn viên trung uý, người này gật đầu. Trung uý xác nhận rằng không hề có cuộc gọi nào của nạn nhân yêu cầu xe cấp cứu.

Ando xem xét qua khả năng một vụ tự sát. Quẫn trí vì bị người tình đối xử tệ bạc, một người đàn ông quyết định uống thuốc độc kết liễu cuộc đời mình. Anh ta quyết định gọi điện cho người phụ nữ đã khiến anh ta làm như vậy, để buộc tội và giày vò cô ta. Thay vì thế, tất cả những gì anh ta làm được là một tiếng thét thoát ra lúc sắp chết.

Nhưng, theo bản báo cáo, việc tự sát dường như là không thể. Không có dấu hiệu nào trên hiện trường về vật có thể chứa độc tố, cũng như không có bằng chứng rằng Mai đã mang một thứ như thế ra khỏi đó. Hơn nữa, nhìn vào bộ dạng hiện tại của cô, ai cũng có thể dẹp bỏ đi những nghi ngờ như vậy. Chỉ người nào ngu ngơ trước sự tinh tế của mối quan hệ giữa những người khác giới mới không nhận biết được ngay ra rằng Mai Takano tôn trọng vị giáo sư của mình như thế nào. Thỉnh thoảng mắt cô lại rưng rưng không phải do cảm thấy tội lỗi vì đã khiến người tình tự kết liễu cuộc đời mình; nó xuất phát từ nỗi đau buồn sâu sắc khi nghĩ rằng sẽ không bao giờ có thể chạm vào anh ta được nữa. Đối với Ando, công việc này cũng giống như nhìn vào một tấm gương; anh đối diện với khuôn mặt bị nỗi đau giày xéo mỗi buổi sáng của chính mình. Sự đau buồn đó không thể nào giả tạo được. Và lại, thực tế là cô đến phòng Giám định Pháp y để nhận lại thi thể sau buổi khám nghiệm tử thi. Nhưng quan trọng hơn hết, Ando không thể tưởng tượng một người can đảm như Ryuji Takayama lại tự tử vì điều gì đại loại như một cuộc chia tay.

Vấn đề còn lại là ở trong tim hoặc trong đầu.

Ando phải tìm dấu hiệu của một vụ suy tim bất ngờ hoặc xuất huyêt não. Tất nhiên, anh không thể loại trừ khả năng kiểm tra dạ dày có thể tìm ra chất potassium cyanide. Hoặc dấu hiệu của ngộ độc thức ăn, hay ngộ độc carbon monoxide, hoặc một trong nhiều nguyên nhân ngoài dự kiến khác mà thỉnh thoảng anh hay gặp qua. Nhưng từ trước đến nay, sự nghi ngờ của anh chưa bao giờ sai . Takayama đã cảm thấy có điều gì đó không ổn đột ngột xảy ra đến với mình, và anh ta muốn nghe giọng nói của người bạn gái lần cuối. Nhưng không còn đủ thời gian để làm gì khác ngoài tiếng kêu thét trước khi tim anh ta ngừng đập. Điều đó ít nhiều là đúng.

Kỹ thuật viên trợ giúp Ando ngày hôm đó thò đầu vào phòng nói. "Thưa bác sĩ, mọi thứ đã sẵn sàng."

Ando đứng dậy nói, không hướng cụ thể vào người nào, "Bất đầu được rồi."

Cách này hay cách khác, anh sẽ biết được sự thật khi đã giải phẫu thi thể. Anh chưa bao giờ thất bại trong việc tìm ra nguyên nhân cái chết. Nhanh chóng thôi, anh sẽ khám phá được điều gì đã giết chết Takayama. Ý nghĩ rằng không thể tìm được nguyên nhân thậm chí còn không xuất hiện trong đầu anh.

 

1 2 3 4 5 6 7 8 9 10 ...
Trang Chủ
hayqua Trang chủ
On: crack
Today: 1
Vietnam Backlinks